Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 447: Chương 447: Chương 448: Đại nạn lại tới, chia tay (38)




Editor: Cà Rốt Hồng

Chuyện xảy ra ngày đó thời tiết tốt, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, dĩ nhiên cũng nóng bức.

Ngày ấy, cuối cùng vụ án tham ô của ba Hàn Thành Trì cũng có kết quả phán quyết, thật giống như lời của bà Cố, bị phán tử hình, ngày thi hành vừa khéo là ngày hôm sau ngày cưới của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.

Ngày đó là ngày thứ ba, Cố Lan San phải đi làm, nhưng vào lúc hai giờ trưa, cô nhận được điện thoại nhà họ Cố gọi tới, là bà Cố tự mình gọi tới, nói sau khi nhà họ Hàn gặp chuyện không may, tâm tình của Cố Ân Ân vẫn không tốt, cả một ngày hôm nay không có ra khỏi phòng, nghĩ đến quan hệ giữa cô và Cố Ân Ân rất tốt, cho nên muốn cô đến làm bạn với Cố Ân Ân.

Cố Lan San không nói hai lời xin lãnh đạo tòa soạn SH nghĩ buối chiều, lái chiếc xe BMW MI¬NI của mình đến nhà họ Cố.

Trị giá chiếc BMW MI¬NI này cũng không bao nhiêu tiền, nhưng rất thích hợp cho phụ nữ lái, đây chính là quà cưới của ba Thịnh mẹ Thịnh cho lúc trước cô gả cho Thịnh Thế.

Màu đỏ sậm, rất khoa trương, nhưng Cố Lan San cũng rất thích, cho nên trong gara trong nhà để rất nhiều chiếc xe tốt, cô lại yêu thích lái chiếc này hơn.

Bởi vì là giữa trưa, cũng không phải là giờ cao điểm, cho nên một đường thông suốt, Cố Lan San chỉ dùng 45 phút là đến nhà họ Cố.

Thời tiết rất nóng, trong sân của biệt thự nhà họ Cố cũng không có người, Cố Lan San dừng xe lại, ấn chuông cửa, qua khoảng chừng nửa phút, mới có người mở cửa cho cô, là một người giúp việc lâu năm ở nhà họ Cố.

Người giúp việc thấy Cố Lan San, lập tức cười nghiêng người tránh ra, nhường Cố Lan San đi vào: “Cô ba, cô đã tới? Thời tiết rất nóng, nhanh vào đi ạ.”

Người giúp việc vừa dẫn Cố Lan San đi trong nhà, vừa nói: “Cô ba, thật đúng là khéo, cậu Hàn cũng mới vừa tới đây.”

“Anh Thành Trì ạ?” Cố Lan San nhíu mày, hỏi ngược lại một câu, rồi vòng qua cửa trước, quả nhiên thấy Hàn Thành Trì và bà Cố ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.

“Lan San, con đã đến rồi?” Bà Cố vẫn mặc đồ sang trọng hòa nhã như trước, trên lỗ tai đeo bảo thạch màu xanh biếc, phát sáng lập lòe, nói chung, hôm nay thái độ của bà ta đối với Cố Lan San không giống như lúc trước, không biết có phải là do tâm tình bà ta đang rất tốt hay không, nên rất thân thiết, thân thiết đến nổi Cố Lan San có chút không quen, nhưng Cố Lan San vẫn nhếch môi, cười cười, gọi một tiếng: “Mẹ.” Sau đó lại hỏi: “Chị đâu rồi ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.