Cô tiến vào trong thế giới của bọn họ, không mang đến điều tốt gì cho bọn họ. . . . . . Còn mang cho bọn họ một đống tai họa.
Quá khứ cô luôn quật cường, không cho phép mình chịu nửa điểm uất ức, nhưng cuối cùng, cô lại khiến cho nhiều người uất ức.
Cố Lan San thở càng lúc càng gấp, ánh mắt của cô, có chút trở nên tối tăm.
Cô biết chết là trốn tránh không chịu trách nhiệm.
Nhưng cô thừa nhận, cô bây giờ, thật muốn mềm yếu một lần.
Làm người đến lúc không có đường để đi, hai bàn tay trắng, còn sống so với chết còn đau đớn hơn.
Có lẽ, cô chết rồi, thì cô có thể tự do, có thể tránh thoát tội lỗi của cô, trói buộc cô.
Nếu như có kiếp sau, cô hi vọng, cô thật có thể vì mình, sống thật tốt một lần.
Nếu như có kiếp sau, cô thật hy vọng, cô có thể thực hiện ước mơ duy nhất cả đời này của cô:
Làm chuyện mình thích làm, được vui vẻ, yêu người mình thích, được hạnh phúc.
Chỉ có người thật sự cầm dao tự sát, mới có thể biết được, muốn tự sát có bao nhiêu dũng khí.
Cố Lan San cắn chặt hàm răng, trong lòng lặng lẽ đếm số, khi đếm tới “20”, lòng của cô bất chợt run một cái, sau đó cô cũng không biết dũng khí từ đâu tới, trong lúc bất chợt liền hung hăng hướng về phía trên cổ tay, liều mạng cắt. . . . . .
*************
Thịnh Thế thở phì phò lái xe, liền chạy vội đi ra ngoài.
Một bên anh lái xe, còn vừa cắn răng nghiến lợi nghĩ, Cố Lan San người phụ nữ này, làm sao lại không tán thưởng?
Ở Bắc Kinh có bao nhiêu người phụ nữ muốn quấn lấy anh, thế nhưng anh lại không cho họ cơ hội.
Anh chỉ có cho một mình cô cơ hội, kết quả cô lại không biết điều!
Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao!
Anh phải tức giận đến vậy, hỏa khí lớn như vậy sao?
Anh không tin, nếu thật là không có Cố Lan San, anh, Thịnh Thế sống không nổi!
Thịnh Thế giận dữ nghĩ tới đây, còn dùng lỗ mũi lạnh lùng hừ hai tiếng.
Lại nghĩ, cũng chỉ vậy thôi, không phải chỉ là một người phụ nữ, có gì ghê gớm đâu!
. . .
. . .
Thịnh Thế quẹo xe hướng Trường An Nhai, còn có mấy giây, đèn xanh biến thành đèn đỏ, anh đạp chân ga, vội vàng ddlqđ muốn xông tới, để ở một bên điện thoại vang lên, nhìn anh một mắt tới tên trên màn ảnh, mím mím môi, nhưng vẫn là đạp thắng xe, sau đó chờ đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, thừa dịp trong lúc này, mới chậm rãi cầm lên điện thoại di động, nghe: “Chuyện gì vậy?”
“Nhị Thập, là tôi.” Hiển thị cuộc gọi đến, có vẻ là tên Hàn Thành Trì, anh cho là bệnh viện hoặc là bà Hàn gọi tới, không nghĩ tới, lại là giọng nói Hàn Thành Trì truyền đến.