Bà quản gia cầm băng gạc và thuốc cầm máu đi vào, thuận thế giơ tay lên tắt tất cả nước lạnh ở trên vẫn còn chảy, cầm khăn lông khô xoa xao chỗ cổ tay bị thương của Cố Lan San, sau đó đổ thuốc lên.
Thịnh Thế nhận lấy băng gạc từ trong tay bà quản gia, tay anh run rẩy bắt đầu quấn băng gạc cho cô, nhưng có quấn thế nào cũng không nổi, thuốc trên máu của cô cũng không ngừng chảy, vẫn tràn ra ngoài như cũ, tách thuốc ra.
“Ngài Thịnh, cái này làm sao bây giờ, mất máu quá nhiều sẽ chết.” Bà quản gia gấp đến mức bó tay.
Đúng vậy, làm thế nào, Cố Lan San chết rồi thì phải làm thế nào?
Thịnh Thế cũng không biết phải làm thế nào, anh chỉ giơ tay lên, vội vàng đè cổ tay bị thương đang chảy máu của Cố Lan San, sau đó dùng lực ấn, muốn ngăn cản máu chảy ra.
Thế nhưng anh lại phát hiện, căn bản là không làm được chuyện gì, máu của cô dính lấy tay anh.
“Bác sĩ, bác sĩ! Tìm bác sĩ!” Ánh mắt Thịnh Thế đỏ lên như máu chảy ra ở cổ tay Cố Lan San vậy, khàn giọng đến xé phổi kêu một tiếng.
Thịnh Thế miễn cưỡng bế Cố Lan San lên, anh không cảm thấy cô có chút nhiệt độ nào, bước chân anh đi lảo đảo, anh đặt cô nằm trên giường, vẫn xiết chặt cổ tay cô như cũ, vẻ mặt muốn bao nhiêu suy sụp thì có bấy nhiêu.