Edit: Thu Lệ
"Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi. Trước kia chúng tôi học chung một trường." Lưu Chí Cường thành thật trả lời.
Những ngón tay cầm ly rượu của Thịnh Thế hơi buông lỏng ra, tự nhiên.
"Chung trường học? Vậy chẳng phải tất cả chúng ta đều là bạn học sao?" Quý Lưu Niên tò mò chen vào nói: "Cậu học ban nào, mấy năm?"
"Ba năm ban B, Cố Lan San là ba năm ban A." Lưu Chí Cường nói ra Cố Lan San, đáy mắt liền sáng lên, dường như anh ta đã uống hơi nhiều, lời nói ra cũng nhiều: "Nhớ ngày đó, trong trường học ai lại không biết Cố Lan San chứ! Cô chẳng những xinh đẹp mà thành tích học tập còn rất tốt, chín mươi phần trăm nam sinh toàn trường đều thầm mến cô ấy đấy, lúc ấy bình chọn nam sinh nào lợi hại, một nhìn học tập, hai nhìn có nói chuyện nhiều với Cố Lan San hay không!"
Thịnh Thế vẫn lười biếng dựa vào thành ghế ngồi ở chỗ đó như cũ, anh hơi rủ lông mi, khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc trong mắt anh, chỉ là hơi thở quanh người anh lại có chút xíu thay đổi, theo sát bên cạnh anh là Hạ Phồn Hoa rõ ràng cảm thấy, anh ta liền vội vàng cắt đứt Lưu Chí Cường không chút bất kỳ ý thức nào: "Đúng vậy nha, cậu vừa nói như thế, tôi cũng nhớ tới trước kia, lúc ấy trường học của chúng ta có hai mỹ nhân, một là Nhị Thập, hai là Cố Lan San, phải nói ban đầu, Nhị Thập mới gọi là nở mày nở mặt đấy, tôi nhớ rõ ràng nhất chính là trường học tiệc liên hoan tết Nguyên Đán, Nhị Thập bị người ta chọn làm nam dẫn chương trình, nữ dẫn chương trình lúc ấy có hai người chờ quyết định, hai người này cố gắng học vì để có thể cùng Nhị Thập sóng vai cùng nhau đứng trên sân khấu, vung tay. Sau khi chọn xong nữ dẫn chương trình, người bạn học không được chọn kia bởi vì ghen tỵ, mà cầm dao đâm vào người bạn học được chọn dẫn chương trình đó."
"Hình như thật sự có chuyện như thế nha!" Quý Lưu Niên híp híp mắt, còn nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, có phải còn có một đàn chị vì ép Nhị Thập làm bạn trai cậu ấy, mà đứng trên sân thượng của toà nhà trường học ầm ĩ muốn nhảy lầu phải không ?"
"Đúng nha, lúc ấy Nhị Thập bị giáo viên trong trường thay phiên nhau gọi điện thoại, gọi đến trường học khuyên nữ sinh kia xuống, lúc đó Nhị Thập suốt ngày đắm chìm ở quầy rượu, chết sống không chịu tới, cuối cùng vẫn là Lan San gọi điện thoại, cậu ấy mới khoan thai tới chậm, kết quả đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người trên cao, ném một câu, tôi không biết cô ta, rồi xoay người rời đi!" Hạ Phồn Hoa tiếp lời của Quý Lưu Niên.
Lưu Chí Cường đang ngồi bên cạnh hung hăng đổ hai ly rượu trắng, mặt đỏ bừng, ợ lên một hơi rượu, lại chen lời: "Đúng vậy, lúc đó ở trường học, anh Thịnh là nhân vật phong vân, nhưng Cố Lan San tuyệt đối cũng không kém hơn anh ấy, dựa vào chuyện Cố Lan San bị mất thẻ học sinh, chỉ mới đăng một dòng trạng thái "Có ai nhặt được Thẻ học sinh của tôi xin trả lại giúp tôi, tôi sẽ mời một bữa cơm để cảm ơn!’’ trên QQ,! Kết quả là ngày đó, hơn tám mươi phần trăm nam sinh toàn trường đã cúp cua đi tìm thẻ học sinh cho Cố Lan San! Tôi nhớ lúc đó cả ngày tôi cũng không ăn cơm, vẫn luôn tìm kiếm!"
Bỗng nhiên Thịnh Thế đá văng ghế ngồi, đứng lên, khiến mọi người đều liếc mắt, Thịnh Thế nhíu nhíu mày, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Tôi muốn đi toilet." Sau đó liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên vốn tưởng rằng vừa rồi Thịnh Thế sẽ ra tay đánh người, ai biết thế nhưng anh lại rời đi, lập tức thở dài ra một hơi.
Dường như Lưu Chí Cường thật sự uống nhiều quá, hoàn toàn mất đi vẻ thông minh và khả năng phán đoán bình thường trên thương trường, thế nhưng không hề có một chút tự giác nào tiếp tục bưng ly rượu lên, vừa uống rượu, vừa cảm thán.
"Cố Lan San chính là nữ thần trong lòng tôi nha. . . . . .