Đôi mắt Thịnh Thế dần trở nên sâu sắc. Anh dường như thấy được từ
thân hình mảnh mai của Cố Lan San một nỗi cơ đơn, bi thương vô tận. Đáy
lòng anh trở nên căng thẳng, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt
buồn bã của cô. Anh theo thói quen gọi tên cô, “Sở Sở.”
Cố Lan San nghe tiếng Thịnh Thế liền quay đầu lại. Ánh mắt còn sót
lại một chút bi thương của cô vô tình tiếp xúc với tầm mắt của anh.
Trong khoảnh khắc, cô trở lại vẻ trầm tĩnh như nước lúc ban đầu, thần
sắc tỉnh táo, nhoẻn miệng cười, “Hở?”
Thịnh Thế kịp nhìn thấy ánh mắt bi thương của cô, anh cau mày, kề sát bên tai cô, dùng âm thanh vừa đủ hai người nghe được rồi hỏi, “Em ở đây không vui à?”
Cố Lan San thầm run rẩy, anh
đã phát hiện cái gì rồi sao?
Có điều, cô vẫn không nói cho anh biết sự khổ sở và tự ti tận đáy
lòng mình, ánh mắt cô nhìn anh vẫn điềm tĩnh, chẳng hề mang bất kỳ tâm
tình nào, giọng nói vẫn rất êm tai, “Không có.”
Dường như sợ anh không tin, cô càng cười tươi hơn trước, “Em có chuyện gì mà không vui chứ!”
Thịnh Thế không lên tiếng, cứ im lặng ngồi nhìn cô mãi.
Không thể không thừa nhận, Cố Lan San có nụ cười rất đẹp, chỉ tiếc là nụ cười ấy không có linh hồn. Anh không biết vừa rồi cô đã suy nghĩ cái gì. Cố Lan San chỉ kìm nén được trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ,
bây giờ đã trở thành con rối Cố Lan San.
Khuôn mặt đẹp của Thịnh Thế không để lộ ra vẻ gì, từ tận đáy lòng,
anh lại cảm thấy có chút khổ sở. Nhìn xấp bài trong tay, anh nói, “Lại
đây đánh bài với anh.”
Cố Lan San thật sự không muốn đánh bài. Cô hơi do dự, có điều, từ
trước tới nay, ở trước mặt cái người muốn gì được đó như anh, cô đành
phải gật đầu cười, nghe theo để trở thành một người vợ tốt, “Được.”
Nói xong, cô xoay người, nhìn lên bàn bài.
Thịnh Thế nắm chặt tay, anh có cảm giác như cổ họng mình thứ gì chặn
lại, khiến nó phát nghẹn. Bản dịch thuộc, mọi nơi khác đều là web copy lại. Anh nhìn ra là cô không muốn đánh bài, nhưng chỉ cần anh yêu cầu, cô liền không dám cự
tuyệt. Thái độ của cô khiến anh cảm thấy ruột gan mình như bị thiêu
nóng.
Anh không thích cô cứ không có chính kiến như vậy. Cô càng làm thế, đáy lòng anh càng bị đè nén mạnh mẽ.
Nhưng mà anh và cô mới hòa hợp với nhau được hai ngày, anh chẳng thể
giận dữ, bằng không thì sẽ phá hủy những gì mà mình vất vả dựng nên.
Thịnh Thế âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc lẫn lộn đang dâng trào. Anh vươn tay, ôm Cố Lan San vào lòng.
Thân thể Cố Lan San chợt trở nên cứng đờ, cô định tránh ra khỏi anh,
nhưng chỉ vừa mới giãy dụa một cái, cả người cô đã ngoan ngoãn dựa vào
lồng ngực Thịnh Thế.
Ánh mắt Thịnh Thế hơi âm trầm, anh làm như không có chuyện gì rồi đặt bài vào tay Cố Lan San, khóe miệng giật giật, “Em chơi đi, anh xem.”
Cố Lan San khẽ giật mình, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, chỉ thấy khuôn mặt đẹp của anh không hề lộ vẻ gì. Ánh đèn thủy tinh trong đại sảnh chiếu
vào anh. Đôi mắt anh không để lộ một chút tâm tình, cứ như vậy mà cầm
lấy một ly nước, uống với tư thế nhàn nhã.