Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 1047: Chương 1047: Cuộc sống của Thịnh Thế và Cố Lan San ( kết cục 21)




Editor: Cà Rốt Hồng

Thịnh Thế thấy người phụ nữ đã tiến vào trạng thái, đáy lòng rất là hài lòng sức quyến rũ tiểu thuyết không có lớn hơn anh, nên càng lúc càng trêu chọc Cố Lan San sâu hơn.

Cố Lan San khẽ “Hừ” một tiếng, dần dần híp mắt lại, sau đó lúc cô vừa giơ tay lên muốn ôm cổ Thịnh Thế, thì bỗng nhiên trong máy vi tính truyền đến một tiếng leng keng.

Cố Lan San theo bản năng nghiêng mắt nhìn qua, phát hiện QQ hiện ra một khung đối thoại: “Tiểu thuyết 《Đoạt hôn 101 lần 》 đã có cập nhật. . . . . .”

“Á, tiểu thuyết vừa được cập nhật rồi!” Cố Lan San lập tức kích động đẩy Thịnh Thế ra, cầm con chuột mở trang web mới, quả nhiên thấy được chương mới, lập tức hào hứng bừng bừng nhấp vào xem.

Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trở nên đen xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, sau đó không nói lời nào xốc Cố Lan San từ trên ghế lên, trực tiếp xách lên giường, lấn người đè lên, cũng không để ý phản khán của cô, dùng hết các loại biện pháp trêu đùa cùng ép buộc ra, đợi đến khi cơ thể của cô có phản ứng, anh liền nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, hung hăng xâm nhập vào trong cơ thể của cô.

Tốc độ của Thịnh Thế rất nhanh, nhanh đến Cố Lan San cảm thấy toàn thân tràn đầy kích thích, dẫn đến cơ thể cô run rẩy liên tục, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay Thịnh Thế không ngừng run rẩy.

Khi bọn họ cùng mây mưa, Thịnh Thế và Cố Lan San vẫn còn nghe được tiếng leng keng của điện thoại di động, Cố Lan San tò mò muốn đi tìm điện thoại di động, lại bị Thịnh Thế ngăn trở, lật cô lại đổi một tư thế, sức lực bộc phát bừng bừng công chiếm cô.

Thể lực Cố Lan San đương nhiên không bằng Thịnh Thế, đến cuối cùng, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã trải qua mấy lần cao triều, luôn có cảm giác mình sắp chết đi, rồi lại sống lại, cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cuộc Cố Lan San chịu đựng không nổi run rẩy kẹp chặt Thịnh Thế, dẫn đến Thịnh Thế nhất thời không khống chế được, theo cô cùng nhau leo lên đỉnh cao nhất, sau đó Cố Lan San ở trong khoái cảm cực hạn này, nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ đi.

Thịnh Thế nằm ở trên người Cố Lan San, thở ra mấy hơi thật dài, mới đưa tay mò dưới gối đầu của mình, móc điện thoại di động ra.

Phía trên có mấy dòng tin nhắn Vương Dương gởi tới.

“Chị Cố, tôi đến rồi.”

“Chị Cố, chị ở đâu?”

“Chị Cố, chị làm sao vậy?”

. . . . . .

Ngón tay của Thịnh Thế di chuyển vài cái ở trên màn hình di động, gửi đi một tin nhắn: “Thật xin lỗi, tôi mới vừa đi tắm.”

“Không sao, Chị Cố.” Vương Dương rất nhanh hồi âm một tin nhắn, sau đó lại gửi tới một tin nhắn khác: “Chị Cố, bây giờ tôi hát nha?”

“Được.” Thịnh Thế đáp lại một chữ.

Sau đó qua không tới năm phút đồng hồ, nghe được một tiếng hát loáng thoáng truyền đến.

Thịnh Thế rón rén xuống giường, chạy vào trong phòng tắm, gọi cho người giúp việc dưới lầu một cú điện thoại, nói cho người ở đó chớ xen vào việc của người khác, sau đó mình vọt vào tắm một cái, rồi cầm khăn lông ướt trở lại giường, lau sạch cơ thể cho Cố Lan San.

Đợi đến khi Thịnh Thế thu dọn thỏa đáng xong hết thảy, lúc nằm lại giường một lần nữa, điện thoại di động của Cố Lan San lại nhận được một tin nhắn: “Nghe thấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.