Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 442: Chương 442: Đại nạn lại tới, chia tay (33)




Cố Ân Ân uống hai ngụm nước đá, thật không thể nào hết nóng, cô nhìn thấy Hàn Thành Trì đầu đầy mồ hôi, liền đem nước trong tay đưa cho Hàn Thành Trì:

“Anh có muốn uống không?”

Quả thật Hàn Thành Trì rất khát, thế nhưng anh lại lại lắc đầu một cái, nói:

“Anh không khát, mình em uống thôi.”

Nói xong, anh liền dắt tay Cố Ân Ân, đi về phía căn nhà mới thuê.

Thật ra thì, khi đó, Cố Ân Ân hẳn là không biết, tất cả tiền bạc của Hàn Thành Trì cũng bị niêm phong, bao gồm của mẹ anh .

Mọi chuyện tới quá đột ngột, căn bản là anh không có tới kịp lấy tiền mặt.

Anh và mẹ anh thanh toán cho người làm xong, toàn thân cao thấp cũng chỉ còn lại có 4000 đồng tiền, sau đó mướn một Tứ Hợp Viện cũng chỉ còn lại có 500 đồng tiền.

500 đồng tiền này muốn chống đỡ sinh hoạt phí cuả anh và mẹ anh, cho nên những thứ đã từng rất bình thường như chai nước lạnh không phải là thứ bây giờ anh có thể uống rồi, nhưng mà anh lại đau lòng Cố Ân Ân nên mới mua cho cô một chai. Anh là đàn ông, anh có mặt mũi, cũng nghiêm chỉnh hướng về phía Cố Ân Ân mở miệng nói mình quẫn bách.

Nhà trong miệng Hàn Thành Trì thật ra là một Tứ Hợp Viện cùng người khác mướn chung, Hàn thành trì mướn một gian trong đó, cách đoạn trở thành hai gian phòng, bên ngoài của mình, bên trong là bà Hàn.

Hai phòng đặt một giường lớn, cũng chỉ có thể để một cái bàn. Mùa hè nóng bức, nhưng trong phòng không có máy điều hòa không khí, chỉ có một cái quạt điện rất nhỏ, nhưng bên trong được quét dọn vẫn tính là rất sạch sẽ. Lúc Cố Ân Ân gọi điện thoại cho anh, anh chính là đang làm những công việc quét dọn này.

Bên trong nhà rất nóng, Cố Ân Ân vẫn uống nước lạnh nhưng vẫn không ngừng được cả người đổ mồ hôi, Hàn Thành Trì vẫn tiếp tục dọn dẹp cái bàn, thấy Cố Ân Ân đứng ngồi không yên, cuối cùng định liền ngừng động tác, nói:

“Ân Ân, anh dẫn em ra ngoài đi dạo thôi.”

Cố Ân Ân ước gì là như vậy, lập tức gật đầu, nụ cười xinh đẹp mà nói:

“Tốt, chúng ta đi uống đồ lạnh thôi.”

Nét mặt Hàn thành trì khẽ cương cứng một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói:

“Tốt.”

Sau đó liền mang theo Cô Ân Ân đến một quán nước bọn họ thường lui tới.

Ở trong quán nước, Cố Ân Ân gặp một bạn học nữ từng chung lớp học piano mang theo bạn trai của mình từ một chiếc Maserati xuống tới. Thấy Cố Ân Ân, cô kia liền lôi kéo Cố Ân Ân cho cô ta chào hỏi, thuận đường còn cố ý giới thiệu bạn trai của mình, cường điệu bạn trai cô ta là Thiếu Gia của một công ty nào đó mới ra trường.

Người bạn học nữ lia hỏi thăm Hàn Thành Trì đứng cạnh Cố Ân Ân có phải là bạn trai cô không, làm nghề gì?

Cố Ân Ân liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, cuối cùng cười, chỉ trả lời, đó là bạn trai của cô, tên tuổi Hàn Thành Trì cùng nghề nghiệp cái gì cũng bị cô tỉnh lược không đề cập đến.

Vào phòng đồ uống lạnh, Cố Ân Ân theo thói quen cũ, chọn thứ mình thích ăn, ăn xong, Hàn Thành Trì đi tính tiền, trả hóa đơn xong, Hàn Thành Trì đưa Cố Ân Ân trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.