Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Nếu không lừa, làm sao em có thể lấy được nhiều chỗ tốt trên người anh ta như vậy? Anh cứ yên tâm đi, kể từ sau khi em biết anh ta vô năng, em cảm thấy yêu thích của mình với anh ta lập tức biến mất. Những lúc gặp anh ta, em đều thấy ghê tởm. . . . . . Tóm lại em cảm thấy giống như mình gặp được tên thái giám vậy, chỉ là, cũng chẳng còn cách nào, anh ta có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng, cho nên vẫn cố nhẫn nhịn một chút.”
Sau khi nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Tô Kiều Kiều cứ như mình phải chịu uất ức lớn vậy.
Trong trí nhớ Cố Lan San, làm sao Thịnh Thế có thể bị người sỉ nhục ở sau lưng như vậy?
Bây giờ cô hiểu rõ Thịnh Thế và Tô Kiều Kiều không có quan hệ như trong tưởng tượng của mình, có chút vui mừng, nhưng nhiều hơn là tức giận. Tức giận Tô Kiều Kiều như thế này mà không biết xấu hổ nói xấu Thịnh Thế như vậy!
Cố Lan San càng nghĩ, càng khó kiềm chế sự tức giận trong lòng!
So với việc người khác đứng trước mặt mắng Cố Lan San cô, còn tức giận rất nhiều!
Năm đó ở trong trường học, Nhị Thập đánh nhau với người khác, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là giơ gậy đánh cùng Nhị Thập.
Bây giờ suy nghĩ cũng giống như đúc năm đó!
Cô có thể mắng Nhị Thập, hung dữ với Nhị Thập, đánh Nhị Thập, nhưng không thể chấp nhận những người khác làm chuyện như vậy với Nhị Thập!
Ngực Cố Lan San phập phồng.
Tay của cô hung hăng siết thành quả đấm, cố gắng kiềm chế lửa giận trong tim mình.
Nhưng căn bản là Tô Kiều Kiều chẳng biết gì về sự tồn tại của Cố Lan San, cô ta và người đàn ông kia vẫn thân mật như cũ, lúc thì hôn lúc lại lặng yên, nếu không quấn quit lẫn nhau thì lại cùng người đàn ông kia kẻ xướng người họa nói xấu Thịnh Thế.
“Nếu là ngài Thịnh biết suy nghĩ như vậy trong lòng em, không biết anh ta sẽ tức giận bao nhiêu!”
“Ha ha. . . . . . Làm sao anh ta có thể biết, chẳng lẽ anh sẽ nói cho anh ta biết sao?”
“Chắc chắn anh không nói. . . . . . Nhưng mà em nói anh ta vô năng, chẳng nhẽ anh ta thích đàn ông?”
“Rất có thể nha.” Tô Kiều Kiều cười khì khì hai tiếng: “Mặc kệ anh ta thích đàn ông hay không làm được chuyện kia, đều chẳng liên quan đến em. Đối với em mà nói, anh ta chính là một gốc cây hái ra tiền, em chỉ muốn cứ giả vờ có điều mờ ám với anh ta, như vậy những ai tôn trọng anh ta, sẽ bán cho em chút mặt mũi. . . . . .”
Tô Kiều Kiều còn chưa nói hết, lập tức Cố Lan San đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm theo cốc cà phê trên bàn của mình, không nghĩ gì mà xoay người, trút xuống đầu Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều liếc mắt đưa tình đầy thân mật với người đàn ông kia, vốn cũng không có chú ý tới sự tồn tại của Cố Lan San cô ta nói rất hăng hái, còn từ từ hưởng thụ cảm giác kích thích mà người đàn ông kia hôn cổ mình, cũng cảm thấy có gì đó dinh dính sềnh sệch từ trên đỉnh đầu mình rơi xuống.
Tô Kiều Kiều và người đàn ông kia đều bị đổ vào người, hai người lập tức đẩy đối phương ra, vội vàng rút khăn giấy, rối rít lau chùi.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Tô Kiều Kiều tức giận ngẩng đầu lên, nhìn sang phía Cố Lan San, sau đó cô ta liền trợn to hai mắt, kinh ngạc hơn nửa buổi, mới cắn răng nghiến lợi cực kỳ giật mình nói: “Là cô?”