Thật không hổ là công ty lớn đã đưa ra thị trường, thái độ phục vụ của nhân viên lễ tân vô cùng tốt, hơn nữa rất lễ phép: “Cô này, thật xin lỗi, cô phải hẹn trước với Tổng giám đốc, tôi mới có thể dẫn cô lên.”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cô ngại không gọi điện thoại trước, là vì không có được lý do tốt, hiện giờ lấy được một cái cớ hoàn mỹ như vậy, không có gì phải mắc cỡ, cho nên móc ra điện thoại di động trong túi ra, nhân viên lễ tân nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ anh Thịnh đang mở cuộc họp, sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ giúp cô liên lạc, nếu như anh ấy đồng ý, tôi sẽ để cô đi lên được không?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cũng nhìn về phía cô nhân viên lễ tân cười cười, nói: “Được.”
“Bây giờ cô có thể ra đó nghỉ ngơi một chút.” Cô lễ tân dẫn Cố Lan San đến phòng nghỉ ngơi trên tầng một, sau đó rót cho Cố Lan San một ly nước: “Thưa cô, ở đó có các loại đồ uống, sau khi uống hết cô có thể tự lấy.”
Cố Lan San gật đầu, “Cám ơn.”
Cô lễ tân lại hơi cười cười với Cố Lan San, sau đó xoay người trở lại tiền sảnh.
Trong hành lang không ngừng có người ra ra vào vào, nhưng lại rất an tĩnh, để giết thời gian, Cố Lan San chọn một quyển tạp chí Thụy Lệ từ trên giá sách bên cạnh để xem.
Trên tạp chí Thụy Lệ, từ trước đến nay hay quảng cáo rất nhiều sản phẩm mới, hơn nữa tất cả đều là nhãn hiệu không hợp thời, cho nên Cố Lan San nhìn rất nhanh, lật xong một quyển tạp chí thật dày, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mới trôi qua chỉ mười phút, đang định đứng dậy chọn một quyển tạp chí khác.
Khi cô đứng dậy, cửa thang máy đối diện phòng nghỉ ngơi vừa vặn mở ra, từ bên trong bước ra một người Cố Lan San vô cùng quen thuộc, đó chính là —— Tô Kiều Kiều.
Sao cô ta lại ở đây?
Cố Lan San từ từ ngồi lại trên ghế sa lon, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều.
Gần đây, giá trị con người Tô Kiều Kiều càng lăn lộn càng cao, trở thành gương mặt đại diện của tập đoàn Bắc Dương, nhưng xì căng đan lại càng ngày càng ít, bắt đầu xâm nhập vào thị trường quốc tế, chiếm đóng một số trang đầu của tạp chí thế giới, ví dụ như bước lên thảm đỏ của một số bộ phim, Tô Kiểu Kiều mặc một chiếc váy đỏ khiến toàn bộ kinh ngạc.
Tô Kiều Kiều không chớp mắt nhìn thẳng phía trước, mười phần cao ngạo đi thẳng về cửa chính công ty, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô nhân viên lễ tân còn vô cùng quen thuộc chào hỏi cô ta: “Chào cô Tô.”
Tô Kiều Kiều cũng không thèm nhìn những cô nhân viên lễ tân một cái mà đi thẳng luôn.
Vừa nhìn thấy một màn đó, Cố Lan San đã hiểu ngay, nhất định Tô Kiều Kiều đã thường xuyên ra vào công ty Thịnh Thế.
Trong lòng Cố Lan San hơi lăn lộn chút không vui, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều, thấy Tô Kiều Kiều ra khỏi công ty, liền nhận một cuộc điện thoại, sau đó chưa tới hai phút, cô ta gặp một người đàn ông, sau đó cô ta tiến lên, cười vô cùng phong tình vạn chủng giắt lấy cánh tay của người đàn ông, hai người cùng nhau đi vào quán cà phê đối diện.
Tô Kiều Kiều, đàn ông?
Trong đầu Cố Lan San lập tức thoáng hiện một suy nghĩ không được tốt, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khoảng cách từ giờ đến lúc Thịnh Thế họp xong còn khoảng 30 phút nữa, cô liền cắn cắn môi, cầm túi lên đi theo.
. . .
. . .
Quán cà phê này không có phòng riêng, thiết bị lắp đặt vô cùng tinh xảo, tất cả những nơi gần cửa sổ sát đất đều có bàn xích đu, những chiếc bàn nhỏ được đặt xung quanh, ở giữa là một bồn cây màu xanh được trồng tách ra.