Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Cô không nhịn được giơ tay lên, chạm vào vết cắn của Thịnh Thế hôm qua trên người mình, đáy mắt lóng lánh, nhẹ nhàng mím môi, nở nụ cười.
Cô không biết rốt cuộc mình vui vẻ mừng rỡ vì cái gì.
Nhưng mà, cô cứ cảm thấy thẹn thùng và vui sướng ngập tràn trong đáy lòng mình không kiềm chế được.
Cố Lan San ngồi ở bên giường, cứ tự vui vẻ, khấp khởi trong lòng hơn nửa ngày, mới đi dép lê vào phòng tắm. Cô tắm rửa, đánh răng rồi mặc qua loa một cái áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng ngủ vẫn chỉ có một mình cô như cũ, cô cắn môi nghĩ, Thịnh Thế sẽ chờ cô ở phòng khách bên ngoài sao?
Trong lòng cô khẽ khẩn trương, đi tới đi lui trong phòng ngủ nhiều lần, sau đó mới lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, kéo cửa, đi ra ngoài.
Trong phòng khách không có ai.
Cố Lan San nhíu nhíu mày, đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách. Bên trong rất yên tĩnh, đèn cũng không bật, đẩy cửa ra, bên trong bày biện rất ngăn nắp, hiển nhiên là chưa có ai sử dụng.
Kỳ quái, Thịnh Thế đâu?
Đi đâu rồi?
Cố Lan San nghi ngờ xoay người, liền nhìn thấy trên bàn trà phòng khách có áo khoác của Thịnh Thế. Trong lòng Cố Lan San bình tĩnh trở lại, nghĩ, có lẽ Thịnh Thế có việc gì đó lên đã đi ra ngoài thôi.
Cô cười ngây ngốc, tung tăng nhảy tới trước bàn trà, giơ tay lên, hơi giận rỗi kéo vạt áo Thịnh Thế, nhưng vui mừng trên mặt không thể giấu được.
Nhưng, kỳ quái là, dường như cái áo này rất nặng. . . . . .
Cố Lan San lại kéo, nghiêng đầu, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm chiếc áo khoác này, nghĩ, đây là hàng thủ công của Pháp, chất liệu nhẹ mà ấm, tại sao lúc này lại trở nên nặng như vậy?
Giống như là bọc thứ gì.
Cố Lan San giơ ngón tay lên, chọc chọc áo khoác, quả thật chạm vào một cái hộp cứng rắn nào đó.
Là cái gì đây?
Cố Lan San cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một lần, sau đó tò mò như cô bé mở áo khoác Thịnh Thế ra.
Là một hộp đồ ăn.
Sờ bên ngoài vẫn còn nóng.
Bên trong đựng một bát cháo.
Cố Lan San chỉ liếc mắt nhìn, đã lập tức nhận ra đó là cháo hải sản mà mình thích ăn nhất. Cô tìm trong hộp đồ ăn, tìm được một tấm card, quả nhiên chính là tiệm cháo mà mình thích.
Thịnh Thế mua cho cô nha?
Cố Lan San nhìn bát cháo, cười khúc khích.
Trong lòng càng khẳng định, nhất định là Thịnh Thế bận chuyện gì đó phải đi làm việc của mình, chỉ là trước khi đi, mua trả cô một bát cháo.
Hơn nữa sợ cháo lạnh, còn dùng áo khoác của anh để bọc vào.
Cố Lan San lưu luyến mở nắp hộp đồ ăn ra, cầm cái muỗng duy nhất ở một bên, duyên dáng ăn một miếng.
Cháo ấm, vào trong dạ dày, khiến lòng cô cũng ấm áp theo.
Cố Lan San ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn ngon lành, ăn hết sạch bát cháo hải sản cỡ lớn, lúc đứng dậy, chân cũng đã tê rần.
Cô chà chà chân mình trên mặt đất, thuận thế liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ rồi.
Cô cắn ngón tay, nghĩ Thịnh Thế bận gì mà đến bây gì còn chưa tới đây chứ?