“Phải phải phải, cậu vậy mà nhu nhược thấy sợ, còn có thêm một cực
phẩm nữa, có một nữ sinh thích Nhị Thập, chạy đến diễu võ dương oai
trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San để ý cũng không thèm để ý người ta,
trực tiếp xoay người đi, kết quả nữ sinh kia không chịu buông tha lôi
kéo y phục của cô ầm ĩ, cô trong cơn tức giận, liền trực tiếp hất cánh
tay của nữ sinh đó, nữ sinh đó nằm trên mặt đất khóc la ầm ĩ nói Cố Lan
San đánh cô ta, khiến rất nhiều người vây xem, Cố Lan San ngược lại
ngoan độc, trực tiếp đi lên, nhéo quần áo của người ta cho người ta hai
cái tát, nói một câu, tôi mà không đánh cô thì sẽ có lỗi với những lời
này của cô rồi! Sau đó cất bước, thật cao ngạo rời đi rồi. Cậu nói xem
cô ấy đã xả hết tức giận, tâm trạng cũng nên không tệ chứ, nhưng ai ngờ
đụng phải Nhị Thập, ngược lại không thèm cho Nhị Thập chút sắc mặt! Nói
Nhị Thập ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy! Đây quả thực con mẹ nó cố
tình gây sự có được không?”
”A... Cái này thì gọi là gì chứ, còn có một lần Cố Lan San xem phim
trên ti vi, trong đó vai nam chính phụ bạc nữ chính, khiến tâm trạng Cố
Lan San đặc biệt không tốt, liền nói với Thịnh Thế, đàn ông các anh quả
thật không có một người nào, không có một người nào tốt! Thịnh Thế lại
vẫn cười hì hì gật đầu, phối hợp nói, dạ dạ dạ, đàn ông bọn anh không có một người nào, không có một ai tốt, đều không phải là đồ tốt!”
”Nhắc tới phim truyền hình, tôi nhớ ra rồi, lúc trước theo chụp bộ
phim truyền hình để truyền bá, Cố Lan San đuổi đến khí thế ngất trời,
kết quả cũng không biết là bởi vì cô có quen biết với nhân vật nữ quần
chúng hay là do nguyên nhân nào khác, cô không muốn để cho cô gái đó làm nữ chính, kết quả, ngày hôm sau, Thịnh Thế còn nhanh chóng đi tìm anh
rể họ, Tổng cục Quảng Điện nha, sau đó anh rể họ ra lệnh một tiếng, bộ
phim truyền hình đó, cứng rắn bị sửa lại kịch bản, vốn là nữ chính một
nữ chính hai đều trở nữ quần chúng, còn nữ quần chúng đó lại trở thành
nữ chính.”
”Choáng nha, cậu nói xem, đối với người khác, tính tình của Cố Lan
San đều rất tốt, sao đến trước mặt Thịnh Thế liền bay đâu mất vậy?”
”Còn phải nói, là do Nhị Thập nuông chiều đấy, dù một cô gái có tri
thức hiểu lễ nghĩa, nếu như bị Nhị Thập nuông chiều như vậy, cũng đều
phải nuông chiều ra vấn đề!”
”Không phải là tôi nói cậu, Nhị Thập, cậu cứ nuông chiều đi, nuông chiều đến cuối cùng, cũng chỉ có cậu là không thu thập được!”
”Thể diện của tất cả đàn ông trên thế giới cũng bị cậu vứt sạch!”
”Nhị Thập, cậu xem như là bị Cố Lan San ăn đến sít sao rồi !”
... ... .
Lúc ấy anh chỉ là uống rượu, nghe Qúy Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa phỉ nhổ và khinh bỉ anh các loại, cười khẽ nói một câu: “Tôi cam tâm tình
nguyện.”
Sau đó, chọc cho Qúy Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa mắng anh, có bệnh! Không có thuốc chữa!
Anh tuyệt đối không sốt ruột, không nhanh không chậm uống rượu của
mình, đáy lòng suy nghĩ, anh là có bệnh, một loại bệnh có tên là Cố Lan
San, hơn nữa còn là bệnh thời kỳ cuối, không có thuốc nào cứu chữa được.
Có trời mới biết, khi đó anh đã hận biết bao nhiều khi không đưa toàn bộ thế giới đến dưới chân Cố Lan San, để cho cô giẫm đạp!
Cũng có trời mới biết, khi đó cam tâm tình nguyện để Cố Lan San cố tình gây sự biết bao nhiêu!
Bây giờ, ở trước mặt của anh, Cố Lan San rất hiểu chuyện, rất khéo
léo, tất cả những người quen biết anh, đều bắt đầu hâm mộ anh cưới một
người vợ tố, nói anh có phúc khí tốt.
Nhưng mà anh hoàn toàn không muốn có phúc khí tốt như vậy, nếu như có thể, anh nguyện ý dùng phúc khí tốt cả đời anh để đổi về một Cố Lan San chân thật!