Xem ra, Cố Lan San thật sự còn thích Hàn Thành Trì. Nói vậy, có lẽ Thịnh Thế không biết... Vương Giai Di cảm thấy thật tò mò, nếu Thịnh Thế biết chuyện, anh sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Đến giờ phút này, Thịnh Thế mới hiểu được mục đích của Cố Lan San khi cô gọi hai chén cơm trắng... Cô nhớ rõ Hàn Thành Trì bị dị ứng với tôm he, vậy mà suốt hai năm liền làm chuyện vợ chồng, cô lại không biết trên lưng Thịnh Thế có một vết sẹo.
Đó chính là sự chênh lệch giữa hai người các anh. Một sự chênh lệch rõ ràng, máu huyết toàn thân anh sôi trào cả lên, càng nhìn cảnh tượng trước mắt càng thêm đau lòng!
“ À đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với các người!” Hàn Thành Trì đột nhiên mở miệng, “Trước khi tôi và Ân Ân đám cưới, chúng tôi muốn mời tất cả những người bạn từ nhỏ đến giờ cùng ra ngoài chơi trong vòng hai ngày, dù gì thì cũng sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, không phải sao? Hai người cũng được nghỉ mà, vừa vặn ba ngày. Hoa Tử và Lưu Niên không có vấn đề gì. Nhị Thập, Lan San, hai người thì sao?”
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, “Em nói đi?”
Bởi vì hai chén cơm trắng kia, cả người Thịnh Thế tràn đầy sự lạnh nhạt. Cố Lan San ngồi sát anh, cảm giác được có gì đó khác thường.
Vì thế, khi Thịnh Thế hỏi ý kiến của cô, cô mới cân nhắc một chút, sau đó thốt nên một câu dịu dàng, rất mực vâng lời, “Em nghe theo anh.”
Thịnh Thế nhìn dáng vẻ “có tri thức, hiểu lễ nghĩa” của Cố Lan San rồi nhíu mày. Anh cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong đôi mắt cô. Một lát sau, anh nghiêng đầu, quay qua phía Hàn Thành Trì rồi nói, “Đi chứ.”
Mọi người tiếp tục ăn cơm. Cố Lan San cố gắng ăn cho xong. Cô đứng dậy, nói rằng mình muốn vào toilet rửa tay.
Vừa rời khỏi toilet, cô liền nhìn thấy Thịnh Thế đang đứng dựa vào tường ở phía ngoài.
Thịnh Thế thấy cô đã đi ra, anh lập tức đứng thẳng lên, nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, sau đó xoay người một cái, áp cô sát vào vách tường.
Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi khẽ rung động.
Cố Lan San bất thình lình bị Thịnh Thế nhìn như vậy thì có chút giật mình. Từ tận đáy lòng, cô dự cảm được một cái gì đó quen thuộc nhưng cực kỳ không hay.
Bình thường, mỗi khi anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, điều đó có nghĩa là anh sắp cưỡng bức cô bất cứ lúc nào.
Cố Lan San nhớ lại chuyện lần trước, lúc ở toilet trong Kim Bích Huy Hoàng. Cô sợ Thịnh Thế sẽ lại kéo cô vào toilet để làm chuyện đó, vẻ mặt cô trở nên rất khẩn trương.
Thịnh Thế thấy ánh mắt của Cố Lan San trở nên hốt hoảng và đầy sự cảnh giác, vốn dĩ định hôn cô một cái, môi anh chỉ còn cách môi cô một khoảng ngắn, anh đành ngừng lại.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa... anh đã giống như những ngày trước rồi. Đó là những ngày mà mỗi khi cô khiến tâm tình anh không được vui, bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh đều dùng “chuyện yêu” để trừng phạt cô thật nặng.
Sáng hôm nay, lúc đưa cô đến công ty, anh đã tự nhủ với bản thân rằng: Dù cô có như thế nào, anh đều phải học cách thay đổi chính mình, học cách khống chế cảm xúc, không thể cứ trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa.
Vậy mà tại sao buổi trưa, cô cùng Hàn Thành Trì ăn cơm, cô nhớ Hàn Thành Trì bị dị ứng với tôm, suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được?
Hai tay của Thịnh Thế nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế toàn bộ lửa giận trong lòng.
Ánh mắt sắc bén dần trở lại sự ấm áp ban đầu. Anh nhìn vào cô thật lâu, sau đó mới buông lỏng người, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói, “Đi thôi. Tôi đưa cô về công ty làm việc.”