Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 17: Chương 17: Ghét hay không ghét(6)




Lần này Thịnh Thế lại có phản ứng, anh chầm rãi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San một cái.

Mỹ nữ trong ngực Thịnh Thế nghe được tiếng Cố Lan San, mở to hai mắt, đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực Thịnh Thế, mềm mại cất lời:

"Anh Thịnh,cô ta là ai vậy chứ!"

Cô ta vừa vào, liền chú ý ngay đến Cố Lan San.

Bởi vì cô quá đẹp.

Đẹp đến mức chỉ cần cô ta liếc mắt nhìn một cái là đã cảm thấy hết sức ghét.

Thật ra thì loại chán ghét này cũng coi là ước ao ghen tị!

Hiện tại rốt cuộc cô cũng tìm tới Thịnh Thế, vì vậy cái loại chán ghét đó lại càng sâu hơn!

Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của mỹ nữ trong ngực, chỉ có bàn tay hơi vuốt ve phần lưng trần của cô ta.

Mỗi ngày phụ nữ dán lên người Thịnh Thế nhiều không kể xiết.

Có thể đứng ở bên người anh, tự nhiên không phải tuyệt sắc thì cũng là không tầm thường.

Mỹ nữ này cũng là một người thông minh, một đôi mị nhãn câu hồn, bên trong lóe ra ánh sáng như tơ, nâng ngón tay sơn màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thong thả vẽ vài vòng trước ngực Thịnh Thế, ngọt ngào nói:

"Anh Thịnh,sức quyến rũ của anh thật đúng là lớn. Đi tới chỗ nào cũng đều có mỹ nữ tiến vào lòng, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên."

Thịnh Thế nghe lời này, biếng nhác cười khẽ một tiếng, bắt lấy ngón tay mỹ nữđặt ở trước ngực mình, nhu nhu nắm nắm trong lòng bàn tay.

Mỹ nữ kia thấy bộ dạng của Thịnh Thế như vậy, đáy lòng cũng vui vẻ lên.

Rõ ràng là Thịnh Thế thấy vẻ đẹp của người kia cũng không màng tới chút nào, mình nói như vậy nhưng Thịnh Thế cũng không có chút động tác nào.

Sợ rằng trong lòng Thịnh Thế, sức nặng của cô gái này còn không bằng bản thân nữa đấy.

Dù có đẹp bao nhiêu, nếu không có được sự chào đón sủng ái của Thịnh Thế, toàn bộ đều là công cốc cả thôi.

Lập tức, tâm tình mỹ nữ kia khá ngay, một bộ không coi ai ra gì vùi trong lòng Thịnh Thế, dùng hết tất cả vốn liếng vừa trêu chọc, vừa quyến rũ Thịnh Thế.

Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa liếc nhìn nhau, nghĩ thầm rốt cục Thịnh Thế đang diễn cái gì vậy chứ?

Lúc trước, Cố Lan San cũng tới nơi này tìm anh. Nhưng mà mỗi lần thấy cô, mặt mày Thịnh Thế liền cực kỳ hớn hở, không đợi Cố Lan San mở miệng nói chuyện, người nọ cũng đã dán lên, sao hôm nay lại thay đổi thành một người khác như vậy? Cố Lan San dán lên người nên anh bắt đầu làm giá hả?

Nhưng mà, dù sao cũng là chuyện vợ chồng người ta, bọn họ cũng không tiện nói gì.

Cố Lan San trầm mặc ngồi một bên. Những lời mị hoặc của mỹ nữ kia truyền vào tai cô không sót một từ.

Cô lại thấy vẻ mặt Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa, là cái vẻ như đang vừa đồng tình vừa thương hại một khí phụ là cô đây, đáy lòng cô cũng hơi có chút xấu hổ.

Thật ra thì Cố Lan San cũng không phải là người bình tĩnh. Từ trước đến giờ, cô tuyệt đối không để mình chịu uất ức, không để mình mất mặt. Người khác khi phụ cô, cô còn muốn ăn miếng trả miếng một trận mới thôi!

Nếu không phải vì tiền thuốc thang của em trai, Cố Lan San cũng không dễ dàng tha thứ cho Thịnh Thế như vậy đâu.

Trong phòng này có mấy người là biết cô là vợ Thịnh Thế.

Ở trước mặt cô, anh thân thiết với người phụ nữ khác khiến Cố Lan San xấu hổ không thể ta.

Như thế nào đi chăng nữa cô cũng là vợ hợp pháp của Thịnh Thế. Cây cần vỏ người cần thể diện, anh bỏ rơi cô đi tình chàng ý thiếp với kẻ khác, rõ ràng là đang vũ nhục cô.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.