Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 789: Chương 789: Hai chúng ta ai đê tiện hơn ai? (7)




Editor: Cà Rốt Hồng

“Dạ. . . . . .” Cố Lan San đáp một tiếng, cũng có chút không biết kế tiếp nên nói những gì.

“Lan San, thật xin lỗi, bác không biết Thành Trì có thể làm ra chuyện như vậy. . . . . .” Trong giọng nói của bà Hàn mang theo một chút nghẹn ngào, bà nói chuyện được một nửa, cũng có chút không biết nên làm sao tiếp tục, bà cũng biết, bà gọi cuộc điện thoại này, có vẻ có chút dư thừa, nhưng mà, bà thật sự rất thích cô gái nhỏ Cố Lan San này, có một đoạn thời gian, bà thật sự cho rằng Cố Lan San và Hàn Thành Trì sẽ kết hôn tiến tới với nhau, bà còn ảo tưởng sau khi bọn chúng kết hôn, bà khẳng định quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa bà và Cố Lan San sẽ tốt vô cùng, cho dù Cố Lan San đã từng gả cho Thịnh Thế, nhưng bà không để ý chút nào, bà cảm thấy nha đầu Cố Lan San này mạnh mẽ hơn Cố Ân Ân rất nhiều lần.

“Lan San, bác cũng không biết Thành Trì làm sao có thể biến thành bộ dạng này, bác. . . . . .”

Cố Lan San cũng biết bà Hàn vô tội, tuy rằng đáy lòng của cô tràn đầy oán trách đối với Hàn Thành Trì, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, không có trách người vô tội: “Bác Hàn, chuyện đã qua, thì cho qua thôi. Việc làm của anh ấy, không liên quan tới bác, bác đừng nói như vậy, sẽ làm trong lòng con không thấy khó chịu.”

Bà Hàn nghe được lời này của Cố Lan San, thở dài một cái, qua một hồi thật lâu, mới lại thở dài một hơi nữa, nói: “Lan San, nó là con bác, nó có lỗi với con, chính là bác có lỗi với con.”

Cố Lan San trầm mặc, qua một hồi lâu, điện thoại di động của cô vang lên, cô mới nhếch môi, nói với bà Hàn trong điện thoại: “Bác Hàn, điện thoại của con reo chắc là anh ấy gọi con, con nghe điện thoại trước.

“Được.” Bà Hàn đáp một tiếng, liền ài hai tiếng (tiếng thở dài), cúp điện thoại.

Mà cuộc điện thoại mới vừa gọi tới, cũng đã cúp máy.

Cố Lan San nhìn thoáng qua tên của người gọi nhỡ, là Thịnh Thế, liền nhếch môi, ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt mình vốn đang xếp hàng chờ đi toilet, đều đã không thấy đâu nữa, các phòng vệ sinh kế bên đều trống không, cô tiện tay mở một cái ra, đi vào, lúc ngồi trên bồn cầu được một nửa thời gian, Thịnh Thế lại gọi tới một cuộc điện thoại nữa, Cố Lan San ấn tắt.

Cô đứng lên khỏi bồn cầu, lúc đứng ở trước bồn rửa tay rửa tay, nhìn qua gương, thấy một người quen cũng đi toilet đẩy cửa phòng vệ sinh kế bên ra đi vào, động tác rửa tay của Cố Lan San dừng một chút, rồi nhìn về phía gương trước mặt cắn cắn cánh môi, lại để tay ướt lấy điện thoại của mình trong túi xách ra, tìm tên Thịnh Thế, gọi một cú điện thoại qua.

“Anh đang ở đâu?”

“Chờ em ở bên ngoài hành lang.”

“Anh vào đây.”

Cố Lan San cúp điện thoại, còn chưa tới ba mươi giây, Thịnh Thế liền xuất hiện ở ngưỡng cửa toilet, Thịnh Thế còn chưa kịp lên tiếng hỏi Cố Lan San làm sao, Cố Lan San liền nắm lấy tay của anh, nhìn hai bên trái phải một chút, thừa dịp hiện tại người đẹp kia đi ra ngoài, liền nhanh chóng đẩy cửa toilet nữ ra, túm Thịnh Thế xông vào, sau đó tìm một phòng vệ sinh mở cửa, đẩy Thịnh Thế vào.

Thịnh Thế bị Cố Lan San cứng rắn túm vào toilet nữ như vậy, có chút không hiểu ra sao quay đầu lại thì thấy Cố Lan San cũng đi theo chen vào trong phòng vệ sinh, còn trở tay khóa trái cửa phòng, Thịnh Thế thấp giọng lên tiếng, hô một câu: “Sở Sở?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.