Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 702: Chương 702: Hối hận hi biết anh không? (20)




Edit: Nhật Dương

Cố Lan San đã xem rất nhiều phim ngôn tình cẩu huyết, cũng đã nghe qua vô số lời thoại hay, trải qua rất nhiều cảm giác cảm động nhưng lời nói như vậy lại chưa bao giờ nghe qua.

Anh nói, anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay em chết ở chỗ này, anh cũng sẽ chết ở đây làm bạn với em.

Khi anh nói ra những lời này thì những tức giận trong lòng cô đối với anh cũng hoàn toàn biến mất.

Hai người cả đêm triền miên, anh lại ném cho cô một tờ chi phiếu, vứt bỏ cô.

Bây giờ anh còn đi xem mắt, còn muốn cưới người phụ nữ khác.

Nhưng chính anh cũng khiến cô lập tức không còn oán trách, không còn tức giận.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh, trong mắt toàn là sương mù, cô giật giật khóe môi, còn chưa kịp nói chuyện thì anh đã ngẩng đầu lên nhẹ nhàng ngăn môi của cô lại.

Thịnh Thế hôn rất nhẹ nhàng, từ từ miêu tả hình dáng môi của cô, sau đó chậm rãi xâm nhập vào trong miệng cô.

Anh tham lam hút lấy hơi thở của cô.

Bàn tay của anh sau lưng cô khẽ dùng sức như muốn khảm cô vào trong xương trong máu của anh.

Anh có rất nhiều lời nói muốn nói với cô, nhưng bây giờ, chuyện duy nhất anh muốn làm là hôn cô thật sâu, cảm nhận sự tồn tại của cô, để cho anh biết cô thật sự còn sống ở trong ngực anh, để bình ổn lại những lo lắng bất an mấy ngày nay của anh.

Lúc đầu Cố Lan San còn bị động nhưng sau đó cô cũng dần dần chủ động, cô chậm rãi ôm cổ anh, đầu lưỡi cô vươn ra quấn lấy đầu lưỡi anh, dây dưa cùng nhau.

Nụ hôn của bọn họ càng ngày càng sâu, sâu đến mức bọn họ như tách ra khỏi thế giới, sâu đến mức bọn họ quên mất bản thân đang trong hoàn cảnh nào, đang ở nơi nào.

Sâu đến mức bọn họ không nghe thấy có tiếng bước chân từ xa đang đến gần.

Sâu đến khi cửa truyền đến tiếng ho khan dữ dội thì hai người mới tách ra.

Thịnh Thế vẫn ôm Cố Lan San, anh hơi bất mãn nghiêng đầu trừng mắt nhìn người cắt đứt chuyện tốt của anh, nhưng khi anh hoàn toàn quay đầu thì sự bất mãn của anh lại biến thành kinh ngạc.

Người đứng ở cửa nhìn thấy có người lại hôn nhau ở đây thì hơi tức giận, đã là lúc nào rồi, lại không có phẩm hạnh như vậy còn ở đây ngươi tình ta nồng mà hôn nhau.

Nhưng khi anh nhìn thấy người đàn ông trong hai người không phẩm hạnh kia quay đầu thì anh lập tức mở to mắt, sửng sốt một lúc mới kêu to: “Nhị Thập, sao em lại ở chỗ này?”

Thịnh Thế nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt hoang mang một lúc mới lên tiếng hỏi: “Anh năm, sao anh cũng ở chỗ này?”

Anh năm?

Cố Lan San nghe Thịnh Thế gọi như thế khẽ nhíu mày, việc đầu tiên cô làm là liếc mắt nhìn Thịnh Thế, sau đó quay đầu nhìn người mặc quân phục đang đứng ở cửa, trên người đeo băng vải màu đỏ, trên đó viết bốn chữ, kháng chấn cứu trợ.

Người đó rất cao, sống lưng thẳng tắp, trên mặt hơi bẩn nhưng loáng thoáng có thể thấy được gương mặt của anh rất đẹp.

Người đàn ông nghe Thịnh Thế nói như vậy lập tức cười lên, lộ ra hàm răng trắng noãn, bước tới trước mặt Thịnh Thế và Cố Lan San, giơ tay hung hăng vỗ vỗ vai Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, thật không ngờ bây giờ em đã lớn như vậy rồi, lúc đầu anh bị ông ngoại đuổi ra khỏi Bắc Kinh thì em vẫn còn trắng noãn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.