Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 700: Chương 700: Hối hận khi biết anh không? (18)




Edit: Thu Lệ

Thịnh Thế nhìn đôi mắt to vô tội của Cố Lan San, lập tức nghèo từ, làm thế nào đi nữa cũng không mắng được.

Trong lòng anh có lửa không phát ra được, vô cùng phiền não, liền giơ tay lên qua loa vuốt vuốt mặt.

Trên mặt anh dính đầy bùn, bị anh vuốt lung tung một hồi khiến nó lan đầy khắp mặt, giống như một con mèo hoa vậy.

Cố Lan San thấy Thịnh Thế nghĩ thầm, nghĩ thầm: Nếu như cô chụp được hình cảnh này, chắc hẳn khắp thành phố đều khiếp sợ, thái tử nhà họ Thịnh lần đầu tiên có dáng vẻ chật vật như vậy!

Cố Lan San nghĩ đến phản ứng như vậy, liền không nhịn được bật cười!

Còn cười!

Thịnh Thế hung hăng trừng mắt liếc Cố Lan San.

Vốn đã mắc cười, bây giờ con ngươi còn trừng thật to, mặc dù rất hung dữ, nhưng càng nhiều hơn là khôi hài.

Cố Lan San lập tức không nhịn được, sau đó thế nào cũng không khống chế được vừa cười cười ra tiếng, ánh mắt Thịnh Thế nhìn cô lại hung lên, Cố Lan San cố nén ý cười, chỉ là độ cong nơi khóe làm thế nào cũng không ức chế được!

Thịnh Thế cắn răng nghiến lợi nhìn Cố Lan San chằm chằm, sau đó cảm thấy tức giận dễ sợ, chỉ chỉ ngoài cửa, nói: “Muốn cười, đi ra ngoài cười cho anh, cười đủ rồi hãy đi vào!”

Cố Lan San che bụng vì cố nhịn cười mà bị nghẹn đến đau, sau đó gật đầu một cái, thật nghe lời Thịnh Thế nói, đi ra ngoài cửa.

Thịnh Thế không nghĩ tới Cố Lan San đi thật, anh bất mãn nhìn bóng lưng Cố Lan San, muốn mở to miệng gọi cô, nhưng lại nghĩ đến mình vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, cô không cảm động, không dụ dỗ anh, không quan tâm anh, vậy mà anh bảo cô đi, cô lại đi thật!

Nhất thời Thịnh Thế liền ngậm miệng, tức giận nhìn Cố Lan San cũng không quay đầu lại đi xa.

Thịnh Thế tức giận nắm tay thành quả đấm, khớp xương mơ hồ vang dội.

Anh cảm thấy vô cùng chưa hết giận, liền giơ chân lên, hung hăng đạp cánh cửa một cái, sau đó giận dữ đi vào phòng trong, ngồi ngồi trên băng ghế, tiếp tục tức giận.

Qua mười phút, Thịnh Thế lại đứng ngồi không yên, anh vừa muốn đứng lên đi ra ngoài tìm cô, cửa liền bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San đã đi mà quay lại, trong tay còn bưng một cái bát.

Thịnh Thế vốn dĩ đã nhớm mông, liền ngồi lại băng ghế, anh xoay đầu làm bộ như không nhìn thấy Cố Lan San.

Cố Lan San bưng một bát mì, hàm chứa cười yếu ớt đi tới bên cạnh anh, đưa bát mì đến trước mặt anh, trong lòng Thịnh Thế đã mềm nhũn một phần, nhưng vẫn cứng rắn làm bộ như không thấy.

Cố Lan San cầm đũa lên, gạt gạt mặt nước, sau đó gắp lên mấy sợi, đưa đến khóe miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế ngậm miệng, sống chết cũng không chịu mở miệng, trong lòng đã không còn tức giận nữa.

Cố Lan San nghẹo đầu nhìn nét mặt Thịnh Thế một lát, sau đó rút tay về, cô đảo mắt, dùng cánh tay đụng đụng cánh tay Thịnh Thế, nhỏ giọng nói: “Nhị Thập, từ khi anh tới đây nhất định vẫn chưa ăn gì, em nấu mì, anh ăn một chút đi, để lâu mì bị mềm, ăn không ngon.”

Thịnh Thế vẫn không nói chuyện.

Một lát sau, giọng nói của Cố Lan San lại truyền tới: “Này. . . . . .”

Lần này cô chỉ ‘này’ một tiếng, liền không nói gì nữa.

Thịnh Thế còn dựng lỗ tai chờ cô nói tiếp, đợi hơn nửa ngày, thấy cô không có động tĩnh, rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.