Nhiều năm không thấy nên có rất nhiều lời muốn nói. Mà Cố Lan San lại đi cùng với đồng nghiệp đến khu vực gặp nạn, lúc này một mình cô chạy đến đây sợ đồng nghiệp lo lắng nên lúc Cố Lan San thấy Thịnh Thế và Dương Lan Phong đang ôn chuyện thì đứng lên nói mình muốn đi nói với đồng nghiệp một tiếng.
Thịnh Thế không yên lòng.
Dương Lan Phong nhìn ra nên cũng đứng dậy nói: “Mọi người cùng đi qua đi.”
Thịnh Thế gật đầu, ba người cùng nhau đến chỗ ở của Cố Lan San .
Dọc theo đường đi có rất nhiều Giải Phóng Quân không ngừng lui tới, một đường đi qua có thể nhìn thấy có rất nhiều lều tạm trên khu đất trống, ở phía xa thỉnh thoảng có người dùng băng ca nâng người bị nạn.
Bởi vì bị cúp điện nên chỉ có thể dùng đèn pin để soi, không cẩn thận chiếu lên đất thì loáng thoáng còn có thể thấy màu máu đỏ tươi.
Không khí có chút nặng nề.
Những nhu tình sau khi gặp lại cũng theo đó mà trầm xuống.
Chỗ ở của Cố Lan San trong tòa nhà kia đã có không ít người nên Thịnh Thế và Dương Lan Phong đứng ở bên ngoài chờ cô ra, thuận tiện ôn lại chuyện cũ của hai anh em.
Chỉ tiếc nơi này là khu vực gặp nạn, Dương Lan Phong tới thi hiện nhiệm vụ kháng chấn cứu trợ, cho nên lúc ôn chuyện, thấy nơi nào cần giúp một tay thì Dương Lan Phong đều tiến lên giúp, Thịnh Thế đi theo cũng không thể đứng nhìn nên cũng ra tay giúp.
Khó lắm Thịnh Thế và Dương Lan Phong mới được rảnh, Dương Lan Phong cũng biết Thịnh Thế bởi vì chuyện gì mà chạy từ Bắc Kinh đến khu vực gặp nạn, anh khẽ cười lấy ra một điếu thuốc đưa cho Thịnh Thế nói: “Chỗ này vẫn còn dư chấn, hai người chú ý một chút.”
Thịnh Thế nhận lấy điếu thuốc rồi lấy bật lửa từ trong túi ra châm cho Dương Lan Phong xong mới tự châm cho mình, lúc này Dương Lan Phong lại mở miệng nói: “Nhị Thập, nơi này rất nguy hiểm, không bằng em mang Sở Sở rời đi thôi.”
Thịnh Thế là đứa cháu đích tôn của cụ Thịnh, nếu như Thịnh Thế gặp chuyện không may ở đây thì tuổi cụ Thịnh đã cao chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thịnh Thế hít một hơi, anh rũ mắt, gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, bộ đàm của trong tay Dương Lan Phong đã vang lên giọng nói: “Mới vừa nhận được thông báo, còn có dư chấn, mau sơ tán những người không ở trong lều tạm ra ngoài.”
Thịnh Thế nghe vậy lập tức nuốt những lời sắp nói xuống, trong đầu anh lập tức nhớ đến Cố Lan San nên nhỏ giọng gọi: “Sở Sở.”
Sau đó không đợi Dương Lan Phong có phản ứng, anh đã chạy đến căn phòng Cố Lan San ở.
. . .
. . .
Cố Lan San đi vào ngồi chung với đồng nghiệp, không đến mấy phút, bên ngoài đã có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, có mấy Giải Phóng quân cầm loa trong tay lớn tiếng kêu: “Mới vừa có tin tức truyền đến, nói còn có dư chấn, mọi người không cần ở lại trong phòng, mau chóng đi ra khu đất trống bên ngoài.”
Mọi người vốn vào nhà tránh mưa nên khi nghe còn có dư chấn thì tất cả mọi người lập tức đứng lên, nghĩ cũng không có nghĩ đã chen lấn chạy ra ngoài.
Trong đó có những đứa trẻ bị chen lấn đến khó chịu nên bắt đầu gào khóc.