Nước mắt Cố Lan San nhanh chóng rơi xuống, cô cắn môi, lắc đầu một cái, thế nhưng anh lại giống như không có nhận thấy, tự nhiên nói tiếp: “Thật ra thì, Sở Sở, lỗi tại anh, trước khi cưới em, anh biết em thích Thành Trì rồi, là anh có vấn đề, anh quá sĩ diện, anh cảm thấy anh đối với em tốt như vậy, anh cảm thấy anh tốt hơn Hàn Thành Trì, tại sao em thích anh ta, không thích anh? Cho nên anh không cam lòng, trong bữa tiệc sinh nhật của Vương Giai Di đã bỏ thuốc em.”
“Sau khi kết hôn, anh thấy em vẫn mãi không thể quên được Hàn Thành Trì, trong lòng anh không thoải mái, anh tức giận, anh chán nản, anh cảm thấy em không có lòng với anh, anh hận em.”
“Cho nên anh liền hành hạ em. . . . . . anh nghĩ, em đã không để cho anh thư thái, tại sao anh để cho em thoải mái đây?”
“Nhưng mà, em biết không? Sở Sở, mỗi lần anh hành hạ em xong, anh liền rất khó chịu, rất rất khó chịu. . . . .”
Thịnh Thế có cảm giác đau đớn ập tới, làm cho toàn thân anh run rẩy một hồi, tay của anh, nhiệt độ dần dần lạnh xuống, giọng nói của anh phát ra càng nhẹ, giống như là đang mải nói về chuyện xưa.
“Anh rất khó chịu, nhưng mà, em biết không? Sở Sở, anh không hối hận.”
“Anh không hối hận vì biết em, anh không hối hận đối xử với em như vậy, dù ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ vẫn đối đãi em như vậy.”
“Anh một đời này, trước sau đều không hối hận, vì em, mỗi chuyện anh làm với em, dù là tốt hay xấu, đều không hối hận.”
“Bởi vì. . . . . . em biết không, qua những chuyện đó, để cho anh biết được, như thế nào là chân chính yêu em.”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây thì dừng lại.
Anh có thể nghe được tiếng đập của trái tim cô, từng nhịp từng nhịp rất vững vàng, không giống như nhịp đập của trái tim anh, đã bắt đầu chậm nửa nhịp rồi.
Anh chậm rãi cong môi, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, xoa mặt của cô, đáy lòng nghĩ, anh thật sự rất mệt, muốn ngủ một chút, nhưng anh biết, nếu hiện tại anh nhắm hai mắt lại, sợ rằng cũng sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Thật tiếc nuối, có phải anh cứ như vậy mà chết không?
Trong quá khứ, anh yêu cô như vậy, nhưng lại không chịu nói.
Anh cảm thấy cô không thương anh, anh mà nói ra, rất mất mặt.
Nhưng bây giờ không giống vậy, anh đã là người sắp chết rồi, anh còn sợ gì?
Anh nói suy nghĩ trong lòng mình cho cô biết, đều nói hết cho cô.
Anh muốn để cho cô biết, thật ra thì cho tới nay, anh đối với cô đều rất tốt, chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng cô, Nhị Thập, chưa bao giờ từng rời xa cô.
Anh run run môi, nói tiếp: “Sở Sở, anh biết rõ, là anh có vấn đề, từ nhỏ anh đã tài trí hơn người , trong lòng của anh có cảm giác ưu việt, anh tự tôn, mọi thứ đều dễ dàng lấy được, nhiều người lấy lòng anh, nịnh nọt anh… Anh hoàn toàn không biết đối với em như thế nào, lại muốn giữ tôn nghiêm của bản thân, thật rất khó khăn.”
“Thật ra thì, Sở Sở, ý định của anh lúc đầu, không phải muốn uy hiếp em, anh chỉ là yêu em, anh muốn ở cùng với em, anh liền không do dự, không muốn làm cho mình mất mặt, sau đó làm những chuyện khốn kiếp như vậy.”
“Sở Sở. . . . . .” Thịnh Thế dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, Sở Sở, anh không muốn ly hôn với em.”