Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 685: Chương 685: Hối hận khi biết anh không? (3)




Edit: miên dương

Anh ăn không nhiều, nhưng thời gian ăn rất lâu, đợi đến sau khi anh ăn xong, liền rút khăn giấy, xoa miệng, lên lầu, lấy điện thoại di động ra sạc điện, đi vào phòng tắm.

Anh làm một loạt động tác, giống như.

Nhưng khi anh vào trong phòng tắm, ngồi trong nước ấm trong bồn tắm, nước từ xung quanh bao bọc lấy thân thể mình, cả người mang cảm xúc căng thẳng, lập tức liền sụp đổ.

Anh từ từ nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại, nghĩ, yêu một người, thật là muốn đoạt lấy sao?

Tham muốn giữ lấy cùng tình yêu không giống nhau.

Bất chấp tất cả cướp đoạt lấy một người, chưa chắc là tình yêu.

Nhưng khi yêu một người, thật sự có tham muốn giữ lấy .

Nhưng khi yêu người kia, nhưng người kia lại không thương mình, vậy làm sao có thể làm được?

Thịnh Thế chưa bao giờ muốn người của mình phải chịu uất ức, anh từ nhỏ đến lớn, hô phong hoán vũ, khi nào phải chịu uất ức như vậy?

Nhưng bây giờ, anh lại tự chịu uất ức, uất ức chính mình đi tác thành cho tình yêu của Cố Lan San.

Yêu một người, không nhất định phải có được người đó.

Anh không thể giống như trước đây, vì bản thân mà giữ cô ở bên cạnh mình, anh không có lý do gì lại mang đến cho người phụ nữ anh yêu một không gian toàn màu đen.

Từ trước cho tới nay, anh đều không hiểu, tại sao trên những bộ phim trên ti vi, luôn nói đến cái kiểu cách và lời nói, gọi là: tình yêu vô tư.

Anh từng cùng với Cố Lan San xemmootj bộ phim tình cảm, khi yêu một người lại thành toàn cho người đó, Cố Lan San khóc rất thảm ở một bên, anh liền đưa cho cô giấy để lau mặt, khi đó anh nói, vớ vẩn, nếu anh ta yêu người kia, tại sao muốn thành toàn cho cô ấy và những người khác ở chung một chỗ?

Nhưng bây giờ, anh thật hiểu.

Tình yêu vô tư.

Tình yêu thật sự là yêu vô tư .

Chỉ tiếc, khi anh hiểu được mọi thứ, tất cả đều đã muộn. . . . . . Mọi chuyện đều đã xong rồi. . . . . .

Thịnh Thế chậm rãi thở dài, từ từ mở mắt, nhìn hơi nước lượn quanh phòng tắm, khóe mắt cũng rơi xuống một giọt lệ, ở phòng tắm, dưới ánh đèn, cực kỳ sáng ngời.

Anh về sau phải làm sao đây?

Mất đi Cố Lan San, anh phải làm sao?

Nhà họ Thịnh không thể không có hậu, nhưng anh tìm ai sinh cho anh một đứa bé?

Anh chỉ muốn một đứa bé hoàn chỉnh.

Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại ở trong phòng tắm, trong lúc bất chợt ngước mắt anh rơi xuống, anh thật sự là rất luống cuống, anh cả đời này vẫn luôn lúng túng, vất vả học yêu, học đến hiện tại, anh hình như đã hiểu yêu là gì rồi, nhưng trời cao lại tàn nhẫn như vậy để cho anh mất đi tình yêu đó.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như người có thể sống lại. . . . . . Nếu như. . . . . .

Thịnh Thế suy nghĩ rất nhiều nếu như, cuối cùng lại yên tĩnh, anh một bên hắt một vốc nước lạnh, rửa mặt, từ trong bồn tắm đứng lên, rút áo choàng tắm choàng lên người, đi ra.

Cuộc sống không có nếu như, không phải sao?

Anh không thể ở chỗ này ăn năn hối hận, than trách trời đất, Cố Lan San mặc dù bây giờ không còn là người của anh, anh cũng muốn cô hạnh phúc vui vẻ, muốn cô sống tốt, như vậy, anh có thể dùng phương thức của mình, lặng lẽ chú ý cô, trợ giúp cô.

Thịnh Thế đi tới trước bàn đọc sách, cầm lên điện thoại di động của mình, gọi một cú điện thoại, đến thư ký của anh: “Về công trình mới nhất này, để công ty bên Mĩ hướng dẫn cho công ty của Hàn Thành Trì làm đi, cuộc họp ngày mai, trực tiếp tuyên bố kết quả như vậy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.