Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 687: Chương 687: Hối hận khi biết anh không? (5)




Edit: miên dương

“A lô? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho em? Đau lòng vì tiền trong thẻ của anh sao?”

Cũng không biết phía kia rốt cuộc nói gì, Cố Ân Ân lại cười lạnh hạ giọng, “Anh không phải vừa đầu tư hai tỷ vào một bộ phim sao? Phòng vé bộ phim này mặc dù không sao, nhưng cũng không khiến cho ngài Lộ trở thành nhà tư sản lụn bại chứ? Em là vợ anh, chỉ là tiêu hơn 1 triệu, anh lại nhức nhối tâm can như vậy? Nếu tâm can nhức nhối, khuyên anh, ngài Lộ, lần sau đừng tùy tiện vì một người phụ nữ mà đi đầu tư!”

Cố Lan San và Cố Ân Ân không có ở trong cùng một khu vực trong cửa hàng Chanel, nhưng cô có thể nghe thấy những lời này, thậm chí bên trong điện thoại cũng truyền đến tiếng người đàn ông đang rống giận dữ, nhưng nghe không rõ ràng lắm rốt cuộc nói cái gì, Cố Ân Ân đã trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó thì đi ra khỏi cửa hàng Chanel, chạy thẳng tới LV.

Ngày đó có thể là do gặp Cố Ân Ân, cảm xúc của bà Hàn cũng không tốt, hai người cũng tạm biệt nhau sau đó.

Về sau, Hàn Thành Trì càng phát đạt, rất nhiều người tới, có rất nhiều người khi nhà họ Hàn bị ngã đều không thể liên lạc, nhưng bây giờ cũng tới, hò hét ầm ĩ vào nhà mới một hồi lâu, nhưng người của nhà họ Thịnh lại không có một ai, bao gồm Thịnh Thế, Cố Lan San vì kiêng dè, nhưng cũng là việc vui nên sau khi chấm dứt, cũng tới một chuyến.

Lúc ấy người nhà họ Hàn ở bên trong không nhiều lắm, bà Hàn có thể đã mệt mỏi, đã nghỉ ngơi, Hàn Thành Trì nhận điện thoại, có thể trong công ty có chuyện, Hạ Phồn Hoa cùng quý Lưu Niên vẫn còn, hai người vẫn còn cụng rượu, rõ ràng cũng đã uống nhiều, Cố Lan San lên tiếng chào hỏi, ở chỗ đó kéo đông kéo tây.

“Tôi gọi điện thoại cho Nhị Thập, thế nhưng thế nào cũng không tới?” Quý Lưu Niên vừa nói, vừa móc ra điện thoại di động, ngón tay run rẩy, nhấn hơn nửa ngày màn hình điện thoại di động, vẫn không thể mở khóa.

“Đừng gọi nữa, Nhị Thập hiện tại không rãnh!” Hạ Phồn Hoa uống rượu say, mở miệng nói luyên thuyên: “Ngày hôm trước tôi có đi qua nhà cũ nhà họ Thịnh, nghe nói, hiện tại lão tư lệnh Thịnh đang an bài mai mối cho Nhị Thập, xem chừng hiện tại Nhị Thập này nha đang đi cùng một người phụ nữ nào đó rồi, cậu ta miệng độc, ánh mắt bắt bẻ, cũng không biết sẽ tìm được người phụ nữ như thế nào.”

Cố Lan San ngồi ở một bên, vốn là muốn chờ Hàn Thành Trì nói chuyện điện thoại xong, tặng quà tặng, tiền mừng, liền rời đi.

Nghe như thế, cô liền chú ý chỗ Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa.

“Nhà họ Thịnh gấp cái gì, hai mươi năm cũng không lớn, mới hai mươi sáu tuổi thôi mà.” Quý Lưu Niên bưng ly rượu, một mạch uống vào.

“Người nhà họ Thịnh khẳng định gấp, muốn Nhị Thập sinh ra người nối nghiệp, với cậu cùng tôi không giống nhau, khẳng định cả nhà người ta cũng đã biết cậu ta sống chết kết hôn, nếu cậu ta ôm con trai trở lại, đoán chừng người trong nhà cũng sẽ không ngày ngày thúc giục cậu ta.”

“Đúng vậy, nhà họ Thịnh đều gấp, muốn Nhị Thập phải chọn được một người!”

“Ha ha. . . . . . Ai biết được, chẳng lẽ qua lần này, chúng ta sẽ uống rượu mừng của Nhị Thập sao?”

“Tôi thấy là có khả năng . . . . . .”

Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa sau đó còn nói chút gì đó, nhưng Cố Lan San một chữ cũng nghe không vào, trong đầu cô ong ong, nghĩ tới, đều là tin tức Thịnh Thế xem mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.