Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 138: Chương 138: Khí Tiết Tan Nát Hết (8)




Duy chỉ có đáy mắt của Cố Lan San lại thoáng hiện lên chút ánh sáng, cô muốn chính là hình ảnh như vậy, cô vội vàng nhấn liên tục mấy cái, sau đó nhanh chóng thu điện thoại về trong lòng bàn tay, làm như không có chuyện gì xảy ra xoay người, chuẩn bị rời đi.

Đại công cáo thành, trong lòng Cố Lan San có chút mừng thầm, hôm nay tới, chẳng những lấy được tin tức trang đầu cho thứ hai tuần sau, còn biết được một tin tức mới.

Lúc Cố Lan San đi ra ngoài còn cách cửa phòng bao một đoạn, đột nhiên cửa phòng bao bị đẩy ra, tất cả mọi người bên trong phòng đều ngừng động tác của mình lại.

Đẩy cửa đi vào chính là hai người.

Một người nam, một người nữ.

Cô nàng kia dung mạo tinh xảo, chiếc váy dài bó sát rủ xuống đất phô bày hết vóc dáng hoàn mỹ ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, khoác lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, tư thái có chút ngạo nghễ đứng ở nơi đó.

Cố Lan San chỉ nhìn cô nàng kia một cái, liền vội vàng cúi đầu xuống.

Tô Kiều Kiều. . . . . .

Thật sự không ngờ, hôm nay lại đụng phải cô ta ở chỗ này!

Chiếu theo hai lần chạm mặt trước giữa mình và cô ta, sợ rằng mình mà bị cô ta thấy được, mình đừng mơ tưởng thành công lui thân được!

”Vương Đạo, đã tới muộn, thật ngại quá.” Người đàn ông mà Tô Kiều Kiều khoác tay nói lời khách sáo xả giao với Vương Đạo: “Hôm nay tôi chính là dẫn người mà ngài vẫn muốn hợp tác hát ca khúc chủ đề cho bộ phim điện ảnh của ngài đến, giới thiệu cho ngài quen biết một chút, đây là ca sĩ kim bài của công ty chúng tôi, Tô Kiều Kiều, Kiều Kiều, đây là Vương Đạo.”

Tô Kiều Kiều chỉ nhếch khóe môi một cái, vẻ mặt có chút cao ngạo: “Vương Đạo, ngài khỏe chứ, tôi là Kiều Kiều.”

”Đâu nào, đâu nào, Từ tổng đồng ý tới, tôi rất vui mừng.” Vương Đạo vội vàng đứng lên, nhìn Tô Kiều Kiều, tươi cười đầy mặt: “Cô Tô, hạnh ngộ hạnh ngộ, mọi người nói Cô Tô người cũng như tên, người còn yêu kiều hơn hoa, hôm nay vừa thấy, thật đúng là danh đúng như thực.”

Tô Kiều Kiều nhàn nhạt gật đầu với Vương Đạo một cái, không nói gì, kéo cánh tay Từ tổng, nhìn thoáng qua bên cạnh của Cố Lan San.

Lúc Tô Kiều Kiều đi ngang qua bên cạnh Cố Lan San, cảm thấy bóng dáng của người bên cạnh này có chút quen mắt, cô ta liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, nhất thời không có nhận ra.

Cố Lan San trong lúc Tô Kiều Kiều đi sát qua bên cạnh mình tích tắc ấy, tim như sắp rơi xuống đất, nhưng mà, cô luôn luôn cẩn thận, nên vẫn vì dự phòng ngộ nhỡ, thừa dịp khe hở Tô Kiều Kiều cùng Vương Đạo chào hỏi, nhanh chóng cúi đầu, lật tay tìm kiếm mấy tấm hình mình chụp được, dùng tin nhắn truyền ra ngoài.

Cố Lan San vừa gởi tin nhắn, vừa đi ra bên ngoài.

Vẫn chưa đi được hai bước, Vương Đạo đột nhiên ở giữa chừng gọi một tiếng: “Nhân viên phục vụ, rót rượu cho Từ tổng và cô Tô.”

Cố Lan San âm thầm may mắn vì mình mới vừa gửi hình đi ra ngoài thành công, nhanh chóng đưa điện thoại di động đặt vào trong túi, cúi thấp đầu, đi tới trước bàn, rót rượu cho Tô Kiều Kiều và Từ tổng.

”Nào, Vương Đạo, tôi cùng Kiều Kiều trước chúc mừng bộ phim mới của ngài thành công lớn!”

Tô Kiều Kiều đi theo Từ tổng bưng ly rượu, cụng ly với Vương Đạo, ba người uống một hơi cạn sạch.

Cố Lan San trấn định tự nhiên đổi rượu khác cho ba người, sau đó, liền ôm khay, xoay người rời đi.

Ai ngờ, Cố Lan San vừa mới đi chưa được hai bước, giọng nói của Từ tổng lại truyền tới: “Kiều Kiều, nếu đã đến đây, thì hát tặng cho Vương Đạo một bài chứ?” Dừng một chút, hô: “Nhân viên phục vụ, đi đổi bài hát.”

Cố Lan San bị buộc dừng chân lại, đi tới trước sân khấu đổi bài hát, cất giọng êm ái hỏi: “Xin hỏi, đổi bài hát nào ạ?”

”Kiều Kiều, hát bài gì?” Từ tổng hỏi Tô Kiều Kiều.

Tô Kiều Kiều lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Lan San một hồi, bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Cố Lan San.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.