Cố Lan San ngẩng đầu lên, vừa định hỏi sao vậy, cửa sổ xe đã bị người bên ngoài gõ một cái, quân nhân lái xe hạ cửa sổ xuống, đứng ở phía ngoài là một người của quân khu, mặc một bộ quân trang màu xanh đậm, mang theo một chiếc nón lính, đầu tiên là chào một cái, sau đó mới mở miệng hỏi: “Người bị thương bên trong là anh Thịnh phải không?”
“Đúng vậy!” Cố Lan San trả lời một câu.
“Chúng tôi thuộc quân khu XX, nhận được điện thoại gọi tới từ thủ đô, đặc biệt đến đây đón anh Thịnh, mọi người hãy chuyển lên chiếc xe phía trước đi, bên trong có đầy đủ thiết bị điều trị, trước tiên hãy kiểm tra cho anh Thịnh một chút.”
Đoàn người Cố Lan San vội vàng xuống xe.
Chiếc xe đó giống như một phòng bệnh cấp cứu di động, là vô khuẩn, sau khi Thịnh Thế được đưa vào, Cố Lan San lại bị ngăn ở bên ngoài.
Cố Lan San đứng ngoài xe, lo lắng đang đi tới đi lui, một người đàn ông trung niên bưng tới một chai sữa tươi, đưa cho Cố Lan San, Cố Lan San miễn cưỡng cười, nói một tiếng: “Cám ơn.”
Sau đó cô không nói gì nữa, chỉ là ở bên cạnh nghe mọi người trò chuyện, trong cuộc đối thoại của bọn họ, cô biết được người đàn ông đưa sữa tươi cho cô chính là thủ trưởng quân khu XX , là chiến hữu cũ của cha Thịnh Thế.
Trôi qua khoảng chừng ba mươi phút, bác sĩ trên xe đi xuống, cởi bỏ trang phục vô khuẩn, lấy khẩu trang xuống, nhìn về phía người đàn ông đưa sữa tươi cho Cố Lan San, nói: “Thủ trưởng, sau lưng anh thịnh bị va đập dẫn đến tổn thương xương cốt, mất máu quá nhiều, não bộ cũng không có bị bất kỳ tổn thương gì.”
“Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta rút quân về bệnh viện quân khu, tôi gọi điện thoại cho ông cụ Thịnh, đoán chừng bây giờ bọn họ đã đến quân khu.”
. . .
. . .
Lúc trở về quân khu XX, Cố Lan San cùng ngồi trên xe với vị thủ trưởng đó, còn xe chở Thịnh Thế đi theo ở đằng sau.
Trên đường người thủ trưởng kia gọi một cú điện thoại, cô chỉ nghe qua lời nói của người thủ trưởng đó, cũng đoán được là đang gọi cho người nhà Thịnh Thế.
Xe cứ lảo đảo dọc theo đường đi, cũng không biết trải qua bao lâu, xe mới ngừng lại.
Cách cửa sổ xe, Cố Lan San nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều gương mặt quen thuộc, ngay cả ông nội Thịnh lớn tuổi cũng tới.
Có thể người nhà họ Thịnh biết được Thịnh Thế ở trong chiếc xe phía sau, cho nên mọi người đều tập trung nhìn vào chiếc xe đó.
Thịnh Thế được người ta khiêng xuống, đưa vào trong bệnh viện, người nhà họ Thịnh đều vội vàng đi theo phía sau, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người Thịnh Thế, nên hoàn toàn không chú ý tới Cố Lan San.
Cố Lan San đợi đến khi người nhà Thịnh đều biến mất không thấy gì nữa, cô mới từ trên xe đi xuống.
Cô cũng không hề rời khỏi quân y, mà là lặng lẽ đi theo rất xa, nhìn Thịnh Thế được đưa vào tầng nào, cô liền đứng dưới lầu đó.
Sau khi người nhà họ Thịnh đi vào vẫn chưa có ai đi ra, Cố Lan San vẫn đứng dưới tầng lầu đó, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc đã đứng bao lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền ngồi lên chiếc ghế đá của lầu dưới bệnh viện.
Thật ra thì cô rất muốn đi vào, nhưng cô nghĩ đến những chuyện xảy ra với Hàn Thành Trì, bị mẹ Thịnh nhìn thấy tận mắt, lại nghĩ đến chuyện Thịnh Thế bỏi vì cô nên mới bị như thế này, cô lại cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối mặt với người nhà Thịnh Thế.
Cố Lan San nghĩ đến chuyện bởi vì cứu mình, mà Thịnh Thế mới biến thành như vậy, lại nghĩ đến mấy lời Dương Lan Phong nói.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên trong đầu lại nghĩ đến chuyện lúc trước khi còn ở trong Ngự Thự Lâm Phong, lúc thu dọn đồ đạc đã lật tới chiếc áo sơ mi bị hỏng của Thịnh Thế.