Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 761: Chương 761: Mày biết không, cô ấy không vui! (19)




Editor: Lovenoo1510

Lúc Thịnh Thế đi tới phòng bếp, Cố Lan San vừa vặn xới xong một bát cơm, để vào chỗ ngồi quen thuộc của anh, ngẩng đầu lên, hướng về phía anh vểnh môi: “Xới cho anh.”

Đây là Cố Lan San xới cơm cho anh, có phải hay không?!

Hơn nữa còn là ở nhà!

Thịnh Thế cảm thấy có quá nhiều hoa nở ở trong đầu mình, anh cảm thấy bắt đầu từ buổi tối hôm qua đến bây giờ, xảy ra chuyện làm cho anh không thể tưởng tượng nổi, càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức làm anh có chút khó tiêu hoá.

Cố Lan San xới xong bát cơm thứ hai, để ở trước mặt mình, cô ngồi xuống, cầm cái muỗng, thấy Thịnh Thế còn đứng ngây ngốc ở nơi đó, nên nhíu nhíu mày, giọng nói mềm mại: “Nhị Thập, anh không ăn sao?”

“Ăn, ăn.” Thịnh Thế nói hai tiếng liên tục, sau đó vội vàng kéo ghế ngồi ngồi xuống, không cẩn thận, cái ghế ngồi đụng phải đùi của anh, anh đau đến nhe răng trợn mắt, rồi vội vàng ngồi xuống.

Cố Lan San thấy Thịnh Thế như vậy, cúi đầu cong môi nở nụ cười.

Thịnh Thế nhìn thấy Cố Lan San cười, cũng toe toét cười ha ha hai tiếng.

Trên bàn ăn cơm, Thịnh Thế hưởng thụ đại ngộ tốt nhất từ trước đến nay, thế mà Cố Lan San lại gắp thức ăn cho anh, sau đó sau khi anh ăn xong, còn chủ động buông đũa xuống, đứng lên, xới cơm cho anh.

Cố Lan San nghĩ thầm, cuối cùng thì tỏ tình cũng cần chút không khí, nếu cô muốn cùng Thịnh Thế ở chung một chỗ, thì cũng nên học những người phụ nữ khác để làm bạn gái ra sao, cho nên cô mới đem sự săn sóc và dịu dàng mà mình học được trong Bách Khoa và TV hai ngày trước phát huy ra.

Nhưng, cô nào có biết, Thịnh Thế đối mặt với thái độ xoay chuyển lớn đến 180° của Cố Lan San, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, sẽ gương miệng, đối mặt với việc Cố Lan San gắp đồ ăn tới cho mình thì Thịnh Thế ai đến cũng không cự tuyệt ăn. Một chút cũng không cảm nhận được, dạ dày bản thân rốt cuộc là no rồi mà vẫn không có ăn no.

Cho nên, sau khi ăn xong một bữa cơm, lúc đứng dậy Thịnh Thế suýt không chống đỡ nổi.

Bữa ăn này, đương nhiên Cố Lan San không phải dọn dẹp, cô nhìn thấy quần áo trên người Thịnh Thế có dính vết máu khi đánh Hàn Thành Trì, cô học kiến thức trên phim Hàn Quốc mình xem, hướng về phía Thịnh Thế cười dịu dàng một tiếng, sau đó kéo tay của anh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn như chăm sóc nói: “Quần áo anh bẩn rồi, em và anh lên lầu đổi bộ quần áo khác thôi.”

Sau đó Cố Lan San túm Thịnh Thế lên lầu.

Thịnh Thế một đường ngây ngất tiêu sái đi vào phòng ngủ, cảm thấy động đất cũng không nện chết mình, nhưng Cố Lan San mà cứ tiếp tục như vậy, thì anh tuyệt đối sẽ chết!

Vậy mà, chuyện tốt đẹp hơn, lại theo đến sau đấy.

Thế mà Cố Lan San lại tự mình đi vào phòng thay quần áo của anh lựa chọn hai bộ quần áo, còn đặc biệt tốt bụng giúp anh cởi cúc áo khoác dầy.

Đây là nằm mộng Thịnh Thế cũng muốn tốt đẹp như vậy, thế nhưng anh lại cảm thấy những thứ tốt đẹp này tới quá đột ngột, bỗng, sau khi trong lòng anh ngây ngất, liền không cách nào yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự tốt đẹp này.

Cái loại tâm thần thấp thỏm này của anh xuất hiện.

Vì vậy, sau khi anh thấy Cố Lan San thay mình cởi sạch áo khoác, anh vươn tay, kéo tay Cố Lan San, ngăn trở động tác của cô.

Cố Lan San ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế một cái, trong mắt có chút khó hiểu.

Thịnh Thế nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, mím mím môi, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Sở Sở, em biết em ở đây làm cái gì không?”

“Đang giúp anh thay quần áo nha.” Cố Lan San trả lời như là chuyện đương nhiên.

Vừa nói, Cố Lan San vừa định kéo tay mình ra, nhưng Thịnh Thế lại dùng sức nắm lấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.