Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 759: Chương 759: Mày có biết không, cô ấy không vui! (17)




Edit: Thu Lệ

“Nhị Thập, ra ngoài!” Giọng điệu của Cố Lan San mềm đi mấy phần: “Nhị Thập, anh ta không đáng giá để chúng ta đụng vào, nghe em, ra ngoài, chúng ta về nhà.”

Từ trước đến nay, tính khí của Thịnh Thế vẫn không được tốt cho lắm, Cố Lan San đã biết đến.

Trước kia, cô cảm thấy tính khí của anh thật là âm tình bất định, không biết lúc nào sẽ nổi giận với cô.

Nhưng sau đó cô mới biết, thật ra thì tính tình của Thịnh Thế cũng không phải là đặc biệt không tốt. Khi đối mặt những người khác, vô luận là nào khiêu khích như thế nào, anh đều có thể phát huy hình tượng quý công tử đến mức tốt nhất. Nhưng một khi dính dáng đến Cố Lan San, tính tình của anh lập tức trở nên dễ dàng mất khống chế.

Chẳng qua ngoài dự đoán của cô là, cô thật sự không ngờ, sáng sớm Thịnh Thế sẽ chạy đến chỗ Hàn Thành Trì, rồi đánh anh ta thành bộ dáng này.

Đừng trách cô là người vô cùng ích kỉ, khi cô nhìn thấy dáng vẻ Hàn Thành Trì nằm trên mặt đất, bị Thịnh Thế đánh cho thành chật vật như vậy, đáy lòng của cô thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.

Thậm chí, cô còn có một chút vui mừng, nếu như không phải là cô còn có một chút tự chủ, cô thật muốn đi tới trước mặt của Hàn Thành Trì, nói với anh ta một câu, đáng đời anh!

Khó trách, đàn ông đều thích sùng bái vũ lực.

Vũ lực thật sự là một loại phát tiết rất tốt đối với kẻ nào làm mình không vui.

Loại căm tức đè nén trong lòng cả đêm, cứ như vậy mà tan thành mây khói.

Thịnh Thế biết trong lời nói của Cố Lan San có ý gì, nếu khúc gỗ trong tay anh thật sự cắm xuống, Hàn Thành Trì chết rồi, anh cũng không thoát được.

Đáy lòng của anh hơi vui mừng, người Cố Lan San quan tâm là Thịnh Thế anh, chứ không phải là Hàn Thành Trì đang nằm dưới đất.

Thịnh Thế chính là người dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ cần một câu nói của Cố Lan San, anh đã cảm thấy vô cùng hưởng thụ, sau đó trở tay, liền ném khúc gỗ ra ngoài, từ từ đứng lên, hơi chỉnh sửa quần áo một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Lan San, từ từ đi tới.

Cố Lan San vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi Thịnh Thế đi tới ngay trước mặt cô, cô mới cong môi lên cười cười với Thịnh Thế, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng chỉnh sửa cổ áo lộn xộn của anh, rồi khoác vào cánh tay anh, cũng không thèm nhìn Hàn Thành Trì hơi thở mong manh cách đó không xa một cái, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng nói với Thịnh Thế: “Nhị Thập, bữa ăn sáng đã làm xong, chúng ta về nhà ăn sáng thôi.”

Thịnh Thế nhìn nụ cười mềm mại trên mặt Cố Lan San, lúc thì hoảng hốt, lúc thì đờ đẫn, anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt này có gì đó khác với trước kia, tối qua cô đã khiến anh cảm thấy kỳ lạ, còn chủ động nói sẽ đến nhà anh, anh cho rằng cô không vui vì chuyện của Hàn Thành Trì, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hình như không phải chuyện như thế, bởi vì ngay trước mặt Hàn Thành Trì, cô nói muốn cùng anh về nhà ăn sáng.

Thịnh Thế nghĩ thầm, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây hả?

Cố Lan San nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thịnh Thế, bĩu bĩu môi, đẩy anh một cái.

Thịnh Thế hồi hồn, cũng không nói chuyện, chỉ là gật đầu một cái, sau đó mặc cho Cố Lan San kéo cánh tay của mình, rời đi trước những ánh mắt của công nhân viên Hàn Thành Trì.

Từ phòng làm việc của Hàn Thành Trì đến bãi đậu xe dưới đất, Thịnh Thế vẫn luôn ở trong trạng thái như bị mộng du, cho tới khi anh đưa Cố Lan San vào xe, còn mình đã ngồi ở vị trí tài xế, anh còn len lén giơ tay lên, véo bắp đùi của mình một cái, anh mới biết mình không bị mộng du, đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.