Edit: Thu Lệ
Cố Lan San lại lôi Thịnh Thế xoay người đi, nhìn từng dãy ngồi ngồi trống, nói: “Ví dụ như toàn bộ người thân và bạn bè của chúng ta đều ngồi ở đây.”
Cố Lan San nói xong, liền vòng quanh giáo đường nhìn một vòng, sau đó nhặt một vòng hoa giả bị người ta vứt bỏ, đội lên đầu của mình, sau đó cởi áo khoát bông vừa dày vừa nặng ra, bên trong là một chiếc váy dài màu trắng, sau đó lại trong bình hoa của giáo đường, rút bó Hoa Bách Hợp mới để buổi sáng đã hơi khô ra nắm trong tay, cô cười, nghễnh đầu, nhìn Thịnh Thế hỏi: “Nhìn đẹp không?”
Thịnh Thế nhìn thần sắc trên mặt Cố Lan San thật sâu, hồi lâu, anh mới gật đầu một cái, thành thật trả lời: “Đẹp.”
Cố Lan San ngọt ngào cười một tiếng, sau đó từ từ nhìn về phía Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, anh nhắm mắt lại đi.”
Thịnh Thế nghe theo lời nói của Cố Lan San, nhắm hai mắt lại, Cố Lan San mới nhắm lại theo Thịnh Thế.
Hai người chỉ là nhắm mắt lại, sau hồi lâu, Cố Lan San mới nhẹ giọng mở miệng, nói: “Nhị Thập, anh hãy tưởng tượng theo những gì em đã nói, bây giờ chúng ta đang kết hôn, khách khứa đầy sảnh đường, cha xứ đứng ở trước mặt của chúng ta. . . . . .”
“Anh mặc quần áo của chú rể, đẹp đến rối tinh rối mù, mà em mặc váy cưới trắng tinh xinh đẹp, trong tay đang cầm bó hoa tươi ướt át, cũng xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.”
Kèm theo lời nói của Cố Lan San, trong đầu hai người thật sự hiện lên những hình ảnh như vậy.
“Em khoát cánh tay anh, đứng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cha xứ giới thiệu số tuổi của anh và em, sau đó hỏi ý tất cả mọi người ở đây, có ai phản đối chúng ta kết hôn không?”
Sau khi nói đến đây, giọng nói của Cố Lan San nhẹ nhàng run một cái, mới cong môi, nói tiếp: “Cả giáo đường không có ai phản đối, tất cả mọi người đều ném cho chúng ta ánh mắt chúc mừng. Sau đó, cha xứ cầm quyển sổ màu đỏ, nói một chút chúc mừng chúng ta, sau đó xoay người về phía chúa, tuyên thệ.”
“Cha xứ sẽ hỏi, cô Cố Lan San, cô có bằng lòng gả cho người đàn ông trước mặt này làm vợ không? Bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể giàu sang nghèo khó, cô đều bằng lòng cùng người đàn ông trước mặt này, không xa không rời, cùng sống suốt cuộc đời không?”
Cố Lan San dừng một chút, sau đó thâm tình khẩn thiết mở miệng, nói: “Em sẽ nói, em bằng lòng.”
Thân thể Thịnh Thế hơi run bỗng nhúc nhích, từ từ mở mắt, anh nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt mình xinh đẹp như vậy, nụ cười ấy trong suốt và sạch sẽ, giọng nói của cô vẫn còn tiếp tục: “Sau đó cha xứ sẽ hỏi anh, xin hỏi anh Thịnh Thế, anh có đồng ý cưới người phụ nữ trước mặt này làm vợ không? Bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể giàu sang nghèo khó, anh đều bằng lòng cùng người phụ nữ trước mặt này, không xa không rời, cùng sống suốt cuộc đời không?”
Cố Lan San nuốt nước miếng một cái, âm điệu mang theo chút nghẹn ngào, nhưng trên mặt cô vẫn cố gắng cười: “Anh sẽ trả lời. . . . . .”
“Tôi bằng lòng.” Cố Lan San còn chưa nói hết lời, Thịnh Thế đã nhẹ nhàng tiếp lời.
Nước mắt của Cố Lan San chảy xuống từ trong khóe mắt, cô từ từ mở mắt, nhìn Thịnh Thế, tiếp tục nói gằn từng chữ: “Tiếp theo cha xứ sẽ nói, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn cưới. . . . . .”
Cố Lan San từ từ mở tay ra, bên trong cô đang nắm chiếc nhẫn kết hôn mà Thịnh Thế mới vừa lấy ra từ phòng ngủ, nhìn về phía Thịnh Thế nói: “Anh Thịnh Thế, anh có bằng lòng đeo chiếc nhẫn này lên cho em không?”