Edit: Ngọc Hân
“Cốc cốc cốc-“ Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó là giọng bà Cố truyền tới: “Ân Ân, con xong chưa? Nhất Phàm lên lầu thăm con nè.”
Cố Ân Ân chưa trả lời cửa đã bị người ta đẩy từ bên ngoài ra.
Bà Cố thấy Cố Ân Ân ngồi trên sàn nhà lạnh như băng thì giật mình, giọng điệu gấp gáp: “Ân Ân con làm sao vậy? Sao lại ngã ngồi trên đất?”
Lộ Nhất Phàm là một người rất biết việc, vội đi lên trước ôm Cố Ân Ân đặt cô lên giường.
Cố Ân Ân thấy may mắn vì mình vừa ngã xuống đất, nhẹ nhàng mở hai mắt sau đó nhìn bà Cố và Lộ Nhất Phàm nói: “Con không khỏe đứng không vững nên bị ngã xuống.”
“Có muốn gọi bác sĩ tới khám xem sao không?” Bà Cố vừa nói vừa muốn đi gọi điện thoại.
Cố Ân Ân lắc đầu ngăn bà Cố lại: “Mẹ, con không sao, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát thôi.”
“Nhưng Ân Ân, hôm nay con phải đi thử áo cưới với Nhất Phàm.” Bà Cố có phần khó xử nhìn về phía Lộ Nhất Phàm.
Lộ Nhất Phàm cười bao dung: “Không sao ạ, ngày mai đi cũng được, Ân Ân không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Ân Ân cũng cười nhìn về phía Lộ Nhất Phàm.
Trong đầu chậm rãi suy nghĩ: Giờ phút này Lộ Nhất Phàm thoáng nhìn rộng lượng quan tâm biết bao, nhưng có trời mới biết sau này cuối cùng anh ta lại không bằng cầm thú cỡ nào!
Thật ra thì sau khi cô trách móc Lộ Nhất Phàm trong lòng thầm cảm ơn Lộ Nhất Phàm, nếu như không phải anh ta đối xử tàn nhẫn với cô thì sao cô biết được Hàn Thành Trì là người rất tốt?
Con người vốn là như vậy, đang ở trong phúc mà chẳng biết, cảm giác người khác sống hạnh phúc vui vẻ hơn mình, nhưng chuyện hạnh phúc vốn như cá uống nước, ấm lạnh tự biết.
Hạnh phúc không phải là diễn cho người khác xem, diễn cho người khác nhìn thấy hạnh phúc. Cái gọi là hạnh phúc là từ người đến trái tim đều cảm giác được hạnh phúc, mới chính là hạnh phúc thật sự.
“Vậy cũng được, hôm nay Ân Ân cứ nghỉ ngơi cho khỏe ngày mai hai đứa hẵng đi.” Bà Cố có chút không tình nguyện mở miệng nói.
Cố Ân Ân nghe thấy vẻ chản nản không vui trong lời nói của bà Cố cũng làm như không nghe thấy, cô từng rất ngu ngốc, cảm thấy cho dù mẹ mình có mưu đồ đi chăng nữa cũng sẽ không dùng trên người con gái ruột thịt của mình.
Nhưng cô lầm rồi.
Mẹ ruột cô thế mà vì tiền đến cuối cùng lại biến cô trở thành con cờ, làm hại đứa bé trong bụng cô không còn nữa.
Lần này nếu cô có thể sống lại cô sẽ không còn là Cố Ân Ân lần đầu tiên trải qua những thay đổi kia, cô không để mẹ mình chi phối tư tưởng của mình.
Cô phải làm một cô gái tràn đầu sức sống hăng hái tiến về phía trước, một cô gái có thể xứng với Hàn Thành Trì.
Chỉ có người trải qua một lần sống chết mới biết tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sống không mang được chết không mang theo.
Nhưng người yêu sâu đậm, sống là tình yêu, chết là nỗi nhớ thương của bạn!
“Nhất Phàm, hôm nay con có bận việc gì không?” Bà Cố xuất hiện trước cửa phòng ngủ hỏi Lộ Nhất Phàm.
“Không có ạ.”
“Vậy con chăm sóc Ân Ân nhé?” Bà Cố có suy nghĩ như vầy nè, con gái ngã bệnh vì giữ chân nhà giàu có không thể đi thử áo cưới vậy thì ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm.
“Được ạ.”
Lộ Nhất Phàm vừa trả lời bà Cố xong thì Cố Ân Ân liền lên tiếng từ chối: “Không cần, con muốn ngủ, Nhất Phàm ở đây trông con ngủ cũng buồn tẻ, tốt hơn hết là đi chơi với bạn bè thì hay hơn.”