Cô chạy xe điện về nhà. Để đỡ tốn thời gian, cô đi qua phố cổ ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng mới có một ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt.
Lúc đó, trị an ở Bắc Kinh không tốt như bây giờ.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, Cố Lan San bị mấy tên côn đồ để ý.
Mấy tên côn đồ đi xe máy theo sau cô, hát lung tung: “Cô gái xinh đẹp đi phía trước đằng sau có mội đám sói. Chúng nó đang đói khát. . . . . “
Tuy Cố Lan San chư ayêu ai những cũng hiểu mấy tên này muốn làm gì. Cô đánh giá đối thủ một chút. Đều là đàn ông, chắc chắn cô không đánh được, trong lòng cô càng sợ hãi hơn. Nhưng cho dù sợ hãi, Cố Lan San càng bình tĩnh hơn, cô vẫn làm ra vẻ không có việc gì vừa chạy xe điện vừa nhỏ giọng gửi một tin nhắn thoại thông báo vị trí của mình còn thêm một câu ‘cứu em’!
Cố Lan San vừa mới nói xong đã có một chiếc xe máy ngăn trước mặt cô. Cô bị ép phải dừng xe lại. Sau đó, mấy tên côn đồ kia xuống xe, vây thành vòng tròn nhốt cô ở trong.
“Ai ui, em gái! Em thật xin đẹp, đi chơi với anh, có được không?”
“Em gái, em học lớp mấy, trường nào vậy? Đi theo tụi anh hóng gió đi!”
“. . . . . “
Cố Lan San ấn gửi. Cuộc điện thoại cuối cùng của Cố Lan San là gọi cho Cố Ân Ân. Lúc này, Cố Ân Ân đang đi ăn khuya cùng Hàn Thành Trì. Cố Ân Ân đi toilet, điện thoại để trên bàn, tiếng chuông điện thoại của Cố Ân Ân vang lên, Hàn Thành Trì nhìn thấy tên hiển thị là ‘Cố Lan San’, anh ấy mới nhận điện thoại.
Anh ấy nghe thấy địa chỉ rồi nghe tiếng cứu mạng của Cố Lan San. Hàn Thành Trì chỉ kịp gọi này này, thì điện thoại đã bị ngắt. Anh ấy không nghĩ nhiều, vội đứng lên, đi đến toilet gọi Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì sợ đến trễ Cố Lan San sẽ gặp nguy hiểm mà cũng không thể dẫn theo Cố Ân Ân. Vì thế, anh ấy chỉ nói với Cố Ân Ân đang ở trong nhà vệ sinh: “Cố Lan San gọi điện thoại đến nói em ấy đang ở trong ngõ nhỏ XX, chỉ nói thêm câu ‘cứu em’. Anh qua đó xem, em báo công an đi!”
Cố Ân Ân nghe thấy vậy cũng bối rối, cố gắng thật nhanh. Lúc đi ra, Hàn Thành Trì đã đi rồi, Cố Ân Ân nghe thấy Hàn Thành Trì nói vậy, vội vàng gọi điện báo công an.
Lúc đó, anh họ thứ năm Thịnh Thế vừa tốt nghiệp, đang thực tập trong đồn công an. Tối đó lại đúng ca trực của anh họ Thịnh Thế, Thịnh Thế không có việc gì nên đến đó chơi.
Chuông điện thoại vang lên, Thịnh Thế lại ngồi gần đó nên anh họ Thịnh Thế kêu anh nghe điện thoại. Lúc Thịnh Thế nhận điện nghe thấy giọng nói ở đầu giây bên kia cực kỳ quen thuộc, chưa kịp nhớ ra là ai đã nghe thấy đầu bên kia nói: “Xin lỗi, đó có phải 110 không? Tại ngõ XX, có một nữ sinh tên Cố Lan San gặp nguy hiểm. . . . . “
Thịnh Thế siết chặt nắm tay cúp điện thoại.
Anh họ Thịnh Thế chưa kịp hỏi có chuyện gì thì thấy Thịnh Thế cầm áo khoác, chạy vội ra ngoài.
Lúc Thịnh Thế đuổi tới, Hàn Thành Trì đang đánh nhau với mấy tên, bị thương không ít. Cố Lan San cũng không khá hơn chút nào.