“Nhị Thập, lời nói của mẹ con có nghe thấy hay không?”
Mẹ Thịnh là người thiếu kiên nhẫn, thấy Thịnh Thế trầm mặc không nói, lên tiếng thúc giục gấp rút nói.
Thịnh Thế gật đầu một cái, bày tỏ mình nghe.
Mẹ Thịnh giống như là nói lên cho thỏa ghiền:
“Nhị Thập, mặc dù tuổi con không phải là quá lớn, nhưng con nên biết trách nhiệm trên người con tương đối nặng nề.”
Thịnh Thế cảm thấy hơi nhức đầu, không biết từ lúc nào, anh cũng bị buộc phải kết hôn vì lợi ích gia tộc, nhanh chóng ăn hết thức ăn trong chén, sau đó đem chén đặt lên trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nâng lên, vuốt vuốt lỗ tai của mình, liếc mắt nhìn mẹ Thịnh, dừng một chút, nói:
“Con ăn no, mọi người ăn từ từ, ngủ ngon.”
Sau đó đi thẳng lên lầu.
Lưu lại mẹ Thịnh đang tức đến cắn răng nghiến lợi.
Thịnh Thế trở về phòng, lười biếng nằm trên giường, mở ti vi, lòng không yên vẫn cố xem.
Anh lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Cố Lan San, đánh được mấy từ, sau đó trầm mặc một hồi, lại bôi bỏ cả, ném điện thoại sang một bên.
. . .
Cố Lan San cảm giác mình sắp điên rồi.
Mỗi ngày, bất luận cô làm gì, trong đầu bao quanh đều là bóng dáng của Thịnh Thế.
Cho dù cô làm chuyện gì, cũng có vẻ không yên lòng, trên công tác nhiều lần xảy ra vấn đề, nhiều lúc, đang nói chuyện với người khác, ngay cả đi bộ cũng sẽ bất chợt không giải thích được mà ngừng lại. Cô vẫn luôn thích xem tin tức bát quái, nhưng bây giờ phát hiện mỗi lần mở máy vi tính ra, căn bản xem không được gì cả.
Cô cảm thấy sau khi mình từ khu vực gặp nạn trở về, trạng thái cuộc sống kém đến cực điểm, mỗi ngày trôi qua đều ngây ngô dại dột, mãi vẫn không biết muốn làm gì.
Rốt cuộc cuối cùng, cô cũng không thể chịu nổi xin công ty nghỉ làm vài ngày. Vốn là cô muốn ở nhà, lại phát hiện đầu óc mình luôn loạn tưởng, thật sự không chịu nổi, cô liền lựa chọn đi ra ngoài.
Thật ra thì cô cũng không biết đến cuối cùng mình muốn đi nơi nào, có vẻ chẳng có mục đích, gọi một chiếc xe taxi, suy nghĩ trong chốc lát, nói đến Hậu Hải.
Xe dừng ở bên phố Yên Đại Tà, bây giờ là buổi sáng, người hơi ít, Cố Lan San rời đi dọc theo phố, thuận tiện quét qua mấy cửa hàng đặc sắc trên phố. Hình như tâm tình của cô an định một chút, nhưng đợi đến lúc đi tới biển, Thịnh Thế mà cô nghĩ đã biến khỏi tâm trí mình lại hiện ra.
Cô và Thịnh Thế đã từng tới nơi này đi thuyền, uống rượu.
Đáy lòng Cố Lan San sợ lại cảm thấy khó chịu, liền từ trong Hậu Hải chạy trối chết, chận một chiếc taxi đi chỗ khác, nhưng đến mỗi một chỗ, Cố Lan San cũng phát hiện cô và Thịnh Thế đã từng tới nơi này. Đến cuối cùng, cả người cô hoàn toàn hỏng mất, chỉ có thể như đưa đám trở về nhà.
Cô bé ở cùng cô không có ở nhà, chỉ có cô một người, trong phòng rất an tĩnh, một mình cô vùi ở trong phòng khách, xem ti vi, xem một chút, liền lại thất thần, lại nghĩ tới Thịnh Thế.
Cả đời này của cô chưa bao giờ điên cuồng nghĩ về một người như thế.
Càng nghĩ, lòng cô càm cảm thấy bất lực.
Cô nhìn thời gian, hiện tại mới chín giờ tối, đêm dài đằng đẵng, cô nên sống sao ?
Cố Lan San trầm tư một hồi, liền lấy ví tiền của mình, lại lần nữa ra cửa.
Cô cần tìm một nơi có nhiều người.'
Nơi có nhiều người vào đêm khuya dĩ nhiên là quán bar.
Cô chọn một quán bar cách Cố Cung không xa, tìm một chỗ ngồi tận xó xỉnh, gọi một ly cocktail.