Cô đang suy nghĩ điều gì, trong đầu có sự hiện hữu của anh hay không?
Anh rất muốn ngồi ở bên cạnh cô, giống như đôi tình nhân trước mặt, ôm cô vào trong ngực, sau đó ngồi trong xe ngắm cảnh, nhìn ngắm vương quốc anh tự tay tạo dựng .
Nhưng mà, anh lại không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cô. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cô, anh liền nhớ lại cô nằm phòng tắm đầy máu.
Sau đó dũng khí liền toàn bộ tan hết.
Cố Lan San vẫn ngồi xe cho đến vùng cực nam của Thập Lý Thịnh Thế mới thôi, cô tiến đến bãi đậu xe, bãi đỗ xe còn rất ít xe, cô rất dễ dàng tìm xe của mình, mở cửa xe, đi lên, sau đó tính tiền.
Lái ra bãi đậu xe, Cố Lan San dừng xe ở ven đường, lấy ra điện thoại di động , xem hướng dẫn vè biệt thự, lúc này mới nhìn thấy bên trong có rất nhiều cuộc gọi vào tin nhắn chưa nhận, cô vừa định gọi về một cú điện thoại cho nhà, điện thoại nhà liền lại gọi lại, nghe, bên trong truyền đến giọng nói lo lắng của bà quản gia:
“Cô San, bây giờ cô đang ở đâu?”
Cố Lan San thấy có mấy phần xin lỗi giải thích:
“Thật xin lỗi, tôi đi dạo phố quên mất thời gian, không có xem điện thoại di động, hiện tại tôi liền về nhà.”
Về đến nhà, Cố Lan San mới vừa lái xe vào trong viện, bà quản gia liền từ trong phòng đi ra, trong miệng còn niệm niệm lẩm bẩm quan tâm:
“ Cô San, cô thật đúng là làm tôi sợ muốn chết, cô ăn gì chưa? Có muốn phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho cô bây giờ không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, đi cả một con đường dài như vậy, thật sự nàng có chút mệt mỏi, âm điệu cũng hơi thấp:
“Không cần, tôi đã ăn qua rồi, tôi lên lầu nghỉ ngơi.”
Bà quản gia đưa Cố Lan San lên lầu, chu đáo đóng cửa giúp cô.
Lúc Cố Lan San vào trong phòng tắm tắm, trong đầu lại hiện lên cái phong thư Thịnh thủ trưởng cho mình, sau đó khốn ý hoàn toàn không có, đáy lòng buồn buồn đè nén, cô dứt khoát từ trong bồn tắm đứng lên, cả nước ấm, xối sạch thân thể, lung tung lau tóc, liền từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng ngủ rất an tĩnh.
Trừ cô ra lại không người bên cạnh.
Nàng ngồi trên ghế đệm cạnh cửa sổ sát mặt đất, nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh xanh tươi rậm rạp, mặt mày nhăn lại, sau đó móc ra điện thoại di động, nhìn xem lịch một chút, hôm nay là ngày 27 tháng 9, lập tức sẽ là ngày 28 tháng 9 rồi, ngày 29 tháng 9 là kỷ niệm ngày anh và cô kết hôn.
Có lẽ ngày 29 tháng 9 là thời điểm tốt, cô có thể hẹn anh ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó đem chuyện nên nói, nói cho hết.
Cố Lan San khóa điện thoại di động, ném sang bàn thủy tinh bên cạnh, sững sờ lại nhìn phong cảnh một lát, lại cảm thấy khó thở, liền mở cửa sổ, bên ngoài gió thổi vào, cô chỉ mặc áo ngủ, có chút lạnh, nhưng hình như trong lòng cảm thấy thông thuận một chút.