Mẹ Thịnh vừa thấy Thịnh Thế xuất hiện, vội vàng lôi kéo Thịnh Thế hỏi một câu: “Thập Nhị, ba con có làm gì con hay không?”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Cố Lan San. Thật ra thì hiện tại toàn thân
anh đều đau, nhưng lại còn giả bộ như là mình không có chuyện gì, ngồi ở bên cạnh Cố Lan San, lắc đầu một cái với mẹ Thinh, cười nói: “Không
có.”
”Rốt cuộc là em đã xảy ra chuyện gì?” Thịnh Hoan bấm cánh tay Thịnh
Thế một cái, nói: “Nghe cha nói là em lại trói Vương Thân vào đài trên
sân chơi nhảy Bungee, treo ông ta trên không trung, khó trách cha lại
tức giận như vậy! Đáng đời em!”
Cố Lan San vốn không biết vì sao Thịnh Thế lại bị Thịnh Thủ Trường
trừng phạt, nghe được lời này của Thịnh Hoạn liền lập tức sáng tỏ. Thì
ra là bởi vì cô…
Đáy lòng Cố Lan San hơi run một cái. Nghĩ đến hình như mỗi lần Thịnh
Thế bị phạt đều là do cô làm hại, nhất thời có chút áy náy mà cúi thấp
đầu.
”Thập Nhị, không phải là mẹ trách con, con làm gì thì mẹ cũng không
có ý kiến, nhưng, con không thể làm quá giới hạn!” Mẹ Thịnh cũng đồng ý
với lời nói của Thịnh Hoan.
Cố Lan San nghe mẹ Thịnh vẫn luôn thương yêu Thịnh Thế cũng bắt đầu
chỉ trích anh thì không nhịn được lên tiếng nói: “Thật ra thì chuyện này là bởi vì con, là con không đúng!”
Thịnh Hoan hoài nghi nhìn chằm chằm vào Cố Lan San, hỏi ngược lại: “Bởi vì em?”
Cố Lan San gật đầu một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, Thịnh Thế
đột nhiên lại hung hăng túm lấy hông của cô, mở miệng trước, đơn giản
nói ra năm chữ: “Vương Thân xúc phạm San San!”
Cố Lan San nhìn gò má của Thịnh Thế, không hiểu tại sao anh lại nói dối.
Thịnh Thế nói khoác mà không biết ngượng xong, nhân cơ hội nghiêng
đầu mà hung hăng trừng mắt với Cố Lan San, cô có còn muốn đi làm ở tạp
chí SH hay không?
Cố Lan San không hiểu mình rốt cuộc nói sai chỗ nào, chọc cho Thịnh
Thế trừng mắt với mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn không có lên tiếng.
”Bọn chị đang nói chuyện với nhau, em không được xen vào!” Thịnh Hoan lại cảm thấy được hành động nhỏ của Thịnh Thế, mới nói được đôi câu,
liền bị Chung Trạch ngắt lời: “Mẹ, ta con trịnh trọng giới thiệu một
người bạn tốt của con với mọi người!”
Ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người Chung Trạch.
Chung Trạch kéo Bạc Duệ đến trước mặt bọn họ, bộ mặt phớt tỉnh nói:“Đây là bạn tốt của con ở nhà trẻ, cậu ấy tên là Bạc Duệ, năm tuổi!”
Dáng dấp của người bạn nhỏ Bạc Duệ cực kỳ xinh đẹp, thật sự là rất đẹp, là loại xinh đẹp khiến ai gặp cũng phải kinh ngạc.
Cậu bé rất lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người một cái, động tác rất
tiêu chuẩn, khí thế rất thong dong, rất có phong
thái của tiểu thân sĩ. Chung Trạch liền mở miệng, tiếp tục công việc
giới thiệu của mình: “Bạc Duệ rất kỳ quái, bởi vì cậu ấy họ Bạc, nhưng
ba cậu ấy lại họ Cẩm! Còn nữa, cậu ấy không có mẹ, chỉ có ba!”
Người bạn nhỏ Bạc Duệ từ khi vào nhà vẫn luôn rất trầm mặc, nghe nói
như thế, bất chợt mở miệng phản bác lại Chung Trạch: “Chung Trạch, cậu
nói sai rồi, tớ có mẹ!”
Chung Trạch bị Bạc Duệ sửa lời thì rất không vui: “Nhưng thầy giáo nói, cậu chỉ có ba, muốn bọn tớ sống hòa thuận với cậu.”
Bạc Duệ cũng rất không vui, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nhưng ba tớ nói
với tớ, tớ là thụ tinh ống nghiệm, cho nên mẹ tớ là ống nghiệm.”