Trong giây phút mà Thịnh Thế đứng dậy, anh không tài nào đứng thẳng
được, cả người dựa vào thân thể Cố Lan San. Bởi vì cố hết sức đỡ lấy
anh, sắc mặt cô trở nên ửng đỏ. Thịnh Thế sợ làm cô đau, vội vàng đứng
thẳng, cố gắng giảm bớt sức nặng của mình trên người cô.
Cố Lan San đưa anh vào nhà. Anh định ngồi vào ghế sa lon, bất thình
lình, Thịnh Thủ Trường vốn đang chơi cùng Chung Trạch đột nhiên xoa đầu
thằng bé một cái, liếc nhìn qua Cố Lan San, nói, “Lan San, con coi chừng Chung Trạch, ba có chuyện muốn nói với Nhị Thập.”
Vừa nói xong, ông liền đứng dậy, nhìn về chiếc ghế sa lon mà Thịnh Thế sắp ngồi, nói, “Nhị Thập, qua đây!”
Thịnh Thế vốn cho là mình đã tránh được một kiếp, nhưng mà bây giờ
thì anh xong rồi. Anh sợ nhất chính là mỗi lần vào phòng làm việc của
ba. Trong ký ức của anh, mỗi lần vào đó, anh đều bị ba đánh!
Anh theo bản năng muốn kéo theo Cố Lan San rồi cùng bỏ chạy, rốt cuộc lại không có can đảm, đành thất tha thất thểu theo Thịnh Thủ Trường vào phòng làm việc.
Cố Lan San ngồi trên ghế sa lon, nhìn về phía phòng làm việc đã đóng
cửa. Mặc dù cô không biết vì sao Thịnh Thế lại bị trừng phạt, cô vẫn
nghiêng đầu, suy nghĩ cách để cứu anh. Đúng lúc đó, tình cờ nghe hai đứa nhỏ bàn luận về Ultraman*, ánh mắt cô liền trở nên sáng ngời. Cố Lan
San cười khanh khách, gọi một tiếng “Tiểu Trạch”, nói, “Con thích
Ultraman dfienddn lieqiudoon à... Trong nhà của mợ có một bộ mô hình
Ultraman, Tiểu Trạch thích không?”
*Nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản
”Dạ thích!” Chung Trạch chỉ sợ Cố Lan San không biết nó thích đến nhường nào, nó gật đầu một cái thật mạnh.
”Vậy thì Tiểu Trạch à, con làm giúp mợ việc này, mợ sẽ tặng cho con
bộ mô hình đó.” Cố Lan San nói nhỏ vào tai Chung Trạch, ra vẻ thần bí vô cùng. Thằng bé vỗ ngực một cái, dùng dáng vẻ một người đàn ông dfienddn lieqiudoon nhỏ tuổi để đáp lại, “Được!” Sau đó, nó quay sang Bạc Duệ,
nói một câu, “Bạn đợi mình một chút nha!” rồi chạy về phía phòng làm
việc.
...
Thịnh Thế bước vào phòng làm việc, cửa liền lập tức đóng lại. Giọng nói của Thịnh Thủ Trường vang lên, “Quỳ xuống!”
Lại quỳ nữa hả?!
Thịnh Thế một bụng ảo não, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống. Ngay sau
đó, anh thấy Thịnh Thủ Trường cầm lấy cây côn của cảnh sát mà lúc nhỏ
ông thường dùng để đánh anh, lăm lăm tiến đến gần anh.
”Đêm hôm khuya khoắt, mày xông vào nhà người khác, bắt cả nhà họ,
treo lên trên cao. Nhị Thập, mày đúng là có bản lĩnh!” Thịnh Thủ Trường
vừa dứt lời, cây côn đá quất một roi xuống lưng Thịnh Thế.
Trong lòng Thịnh Thế run lên, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, không hề giải thích lý do vì sao mình làm như vậy.
”Tao vừa về đã nghe có người tới nhà kể về chiến tích của đứa con
trai cưng nhà họ Thịnh, mặt mũi của tao cũng bị mày làm cho mất hết!”
Vừa nói, Thịnh Thủ Trường vừa giận dữ, quất một roi lên lưng Thịnh Thế!
Thịnh Thế thầm hít vào một hơi.
”Mày thù người ta tới mức nào mà lại làm cái chuyện như vậy? Mà đã kết hôn, có vợ cả rồi, sao còn không biết nghiêm chỉnh hả?!”
Lại quất thêm một roi rất mạnh.
Thịnh Thế cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức. Anh thầm nghĩ: Lão
già ông cũng biết tôi kết hôn rồi, biết tôi có vợ rồi, vậy mà còn coi
tôi như đứa con nít để đánh đập! Coi như hôm nay, mặt mũi của anh mất
hết khi đối diện với Cố Lan San! Đánh thì cứ đánh, mặc kệ Thịnh Thủ
Trường ép hỏi tới mức nào, Thịnh Thế cũng không nói ra nguyên nhân vì
sao mà anh lại trói cả nhà Vương Thân.