Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 164: Chương 164: Thầm Lặng Tương Trợ Lúc Hoạn Nạn (4)




Thịnh Thế nhíu nhíu mày, cảm thấy lúc này Cố Lan San thế nào lại không đáng yêu như vậy, thế nhưng hắn lại lại cảm thấy đáy lòng thoải mái. Chỉ có thể cắn răng, tiếp tục ra lệnh:

”Đừng để tôi nói lần thứ 3, tới đây cho tôi!”

Lần này Cố Lan San liền đầu cũng không lắc, chân hướng phía sau xê dịch.

Thịnh Thế thấy cô không tiến ngược lại thụt lùi, tức giận có chút nói không nên lời, anh dứt khoát lanh lẹ quăng giầy, nghĩ thầm, bảo em đến em không đến, nhất định phải làm trái ý tôi phải không? Em chờ đến lúc tôi bắt được đi, xem tôi phạt em thế nào!

Thấy giương mặt lạnh lùng của Thịnh Thế, Cố Lan San vừa lùi, phía sau là vách tường, con ngươi đi lòng vòng, nhìn về phía Thịnh Thế, cô liền nhào tới, sau đó giống như là bạch tuộc, ôm chặt cả người Thịnh Thế.

Thịnh Thế bị Cố Lan San bổ nhào, lui về sau hai bước, miễn cưỡng giữ vững thân thể, không đến mức bị cô lao đến mà ngã ra giường.

Anh vừa định rống cô, rốt cục cô muốn thế nào, đã bị cả người cô ôm chặt chẽ rồi.

Thân thể anh căng cứng trong chớp mắt.

Có chút sững sờ.

Cố Lan San nhắm mắt lại, chỉ là dùng sức ôm Thịnh Thế, đem cánh tay anh cũng chôn chặt trong ngực, sợ mình buông lỏng, anh sẽ vươn cánh tay, quăng cho cô một bạt tai.

Sau khi kết hôn với anh, Cố Lan San chưa bao giờ chủ động ôm anh.

Cái ôm này không tính là dịu dàng, thậm chí có điểm không giải thích được, động tác có chút mãnh liệt. Nhưng Thịnh Thế lại cảm thấy nơi mềm mại nhất tim mình, trong nháy mắt, nhẹ nhàng chậm chạp hóa thành nước.

Thân thể của cô dán thật chặt thân thể anh, anh cảm thấy sự mềm mại của cô, chính anh cũng không tự chủ được phản ứng. Một chỗ nào đó trở nên cứng rắn , hô hấp của anh nặng nề và nóng bỏng lên. Nhiệt độ trong nhà rất ổn định, mà anh lại rịn mồ hôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh không có nhúc nhích, chỉ là mặc cho cô ôm.

Sau một lúc lâu, sức lực của cô mới hơi lỏng một chút, anh liền giật giật cánh tay bị cô siết đến tê cứng. Ai ngờ một giây kế tiếp, cô lại đột nhiên dùng toàn lực đem anh ôm lấy.

Thịnh thế ặc dù rất hưởng thụ cảm giác được ôm như vậy, nhưng khi nhìn đến cô dùng sức như vậy, vẫn là không nhịn được ra tiếng,

”Sở Sở, tốt lắm.”

Cố Lan San làm sao để ý tới lời của anh nói, chỉ là liều mạng ôm ấp.

Thịnh Thế có chút nhìn không thấu Cố Lan San hiện tại muốn làm cái gì, vì vậy rút tay mình ra khỏi lồng ngực cô.

Cố Lan San vừa thấy cánh tay anh rút ra, đã muốn đi túm lại, Thịnh Thế nhíu nhíu mày, túm được cái tay làm loạn của cô. Cố Lan San liền vươn một cái tay khác đi túm tay kia của anh, Thịnh Thế cảm thấy Cố Lan San quá không an tâm, liền rõ ràng sảng khoái bế cô lên, muốn xuống giường, đi phòng tắm.

Cố Lan San không biết Thịnh Thế muốn làm những gì, nhìn anh ôm mình đi, lập tức dùng cả tay chân bắt đầu giãy giụa trong ngực Thịnh Thế, suýt nữa làm Thịnh Thế đang xuống giường phải ngã ngửa.

Thịnh Thế một tay ôm Cố Lan San, một tay bắt lấy cái tay không ngừng quậy phá của cô , cảnh cáo:

”Em còn lộn xộn nữa, tôi đánh em bây giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.