Edit: Ngọc Hân
Hàn Thành Trì trong quá khứ….. Đây chẳng qua chỉ là Hàn Thành Trì trong quá khứ mà thôi.
Bây giờ trong lòng Hàn Thành Trì không còn một mình cô ta Cố Ân Ân nữa.
Cho dù Cố Ân Ân mang thai đứa bé, mang thai máu mủ ruột rà của anh ta cũng thua kém Cố Lan San người đang mang thai đứa con của người khác.
Cô ta không ngốc…. Cô ta rất thông minh…. Lúc mới bắt đầu cô ta không hiểu nhưng bây giờ cô ta đã hiểu.
Từ đầu đến cuối, đối mặt với sự uy hiếp của mẹ cô ta Hàn Thành Trì vốn không có ý định muốn thỏa hiệp.
Anh ta tới nhưng anh ta tới không phải vì Cố Ân Ân.
Anh ta báo cảnh sát xong mới tới, anh ta chỉ muốn thu thập chứng cứ phạm tội của mẹ cô ta, tống mẹ cô ta vào trong tù.
Lúc ấy mẹ cô ta còn nói, anh ta có bản lĩnh hơn nữa hai cũng chỉ có thể cứu một.
Thật ra thì anh ta vốn ôm ý định hai cứu một đi tới đây.
Bất kể mẹ cô ta nổ súng hay không nổ súng, uy hiếp hay không uy hiếp Hàn Thành Trì cứu cũng chỉ có mình Cố Lan San. Sợ là nếu thật sự mẹ cô ta ‘Ngọc đá đều nát’ nổ súng bắn phá, chắc Hàn Thành Trì anh ta cũng chỉ ôm Cố Lan San hôn mê bất tỉnh vào trong ngực, ra sức bảo vệ.
Rốt cuộc sau khi cô ta gả cho Lộ Nhất Phàm giữa anh ta và Cố Lan San đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao anh ta lại không để ý tới con của mình mà lại bảo vệ Cố Lan San đây?
Hoặc là nói, bây giờ rốt cuộc anh ta hận mẹ cô ta bao nhiêu, hận cô ta cỡ nào đây?
Thà rằng không muốn đứa bé của bọn họ, lại còn phải khiến nhà họ Cố cửa nát nhà tan như thế, đến chết không từ bỏ!
Đã từng là người yêu tại sao đến cuối cùng lại biến thành tình cảnh cô chết tôi sống, không còn đường lui như thế này?
Đã từng là người yêu lúc trẻ, nắm tay dắt nhau tiêu sái đi qua hơn nửa thành phố Bắc Kinh, trong vô số đêm khuya triền miên ôm nhau, trao nhau thứ đẹp nhất của mình là thân thể và tâm hồn, trao món quà tốt đẹp nhất và tâm tư của mình cho nhau, sao đến cuối cùng lại biến thành kết cục này?
Một tình yêu, bắt đầu tốt đẹp như thế, bọn họ vai kề vai sóng bước đi cùng nhau đã hứa một đời một kiếp không rời không bỏ, đã thề nguyền hạnh phúc đến thiên trường địa cửu. Khi đó bọn họ đơn thuần tốt đẹp như thế, là ai bị dòng đời nhiễu loạn phản bội tâm ý của đối phương, chặt đứt sợi dây tình yêu hai bên trước. Sau đó đến cuối cùng ai cũng chẳng còn là người trong lòng người kia, ai cũng chẳng còn là người tốt đẹp như trong quá khứ trong đáy lòng người kia.
Cố Ân Ân nghĩ cô ta ngốc thật, cô ta đúng là quá ngốc… Cô ta không có dũng khí giống như mẹ cô ta, cố chấp đi tới đường cùng không quay đầu lại được, cô ta cần gì phải làm một người xấu.
Cô ta lựa chọn làm người xấu, đến cuối cùng cũng cần gì phải chuyển sang làm một người tốt?
Người xấu chính là người xấu…. Chỉ cần vẫn tiếp tục xấu có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đặc biệt sau khi bị Lộ Nhất Phàm lạnh nhạt cô ta thấy Hàn Thành Trì vinh quang sáng chói thì trong lòng có dấu hiệu hối hận và thả lòng. Tiếp đó cô ta liền trơ mắt nhìn mình giùng giằng như kẹo cao su, đấu tranh hy vọng hão huyền muốn trở lại thành Cố Ân Ân tốt đẹp trong quá khứ.
Điều này sao có thể được chứ?
Người thay đổi sao có thể quay về?
Không ai quay lại được dáng vẻ mình từng có.
Đoạn đường đã đi qua không thể xoay người quay đầu lại nhìn, nếu không thật sự là vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
Sống ở đời sợ nhất không phải là trong lòng bạn đen tối, mà sợ nhất chính là trong lòng bạn mãi day dứt.