Edit: Ngọc Hân
Cách song sắt, Hàn Thành Trì nhìn bà Cố trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Ân ân oán oán giữa chúng ta đến đây là kết thúc.”
Bà Cố không nói gì.
Hàn Thành Trì rất hiển nhiên muốn cho bà Cố ‘Trước khi chết hiểu rõ’: “Thật ra thì khi bà tìm tới tôi nói Cố Ân Ân mang thai, tôi đã đoán được bà sẽ có hành động như ngày hôm nay.”
Đáy mắt bà Cố thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Hàn Thành Trì không chần chừ thêm giây nào nói: “Đã ngã một lần, Hàn Thành Trì tôi đúng là chưa sống thời gian lâu dài như bà Cố, nhưng bàn về âm mưu thủ đoạn thì tôi cũng không kém hơn bà đâu.”
“Tôi biết rõ bà nghĩ gì, càng không để bà chiếm được bà càng quyết đánh đến cùng, cho nên lúc bà bắt tôi chọn giữa Cố Ân Ân và cổ phần tôi cố ý chọn cổ phần. Sau đó bức ép bà nôn nóng, dĩ nhiên bà sẽ dùng phương pháp hạ lưu tới tranh giành cổ phần, phương pháp năm ngoái bà ép tôi và Cố Ân Ân chia tay cũng chỉ có thể dùng một lần trên người tôi mà thôi.”
“Nhưng, không phải cậu cũng không chết sao? Ban đầu nếu như không phải Ân Ân vứt bỏ cậu, bây giờ cậu có thể biến thành vinh quang sáng chói như thế này sao?”
Hàn Thành Trì nghe thấy lời bà Cố nói nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt thế mà có chút mờ mịt, hồi lâu sau anh ta mới nghiêng đầu nhìn về phía bà Cố nói: “Làm sao bà biết tôi nhất định thích tôi như bây giờ?”
“Nếu như không phải bà Ân Ân vẫn là Ân Ân ngày xưa, tôi cũng là tôi của ngày xưa, vì bà ham vinh hoa phú quý mà phá hủy bao nhiêu số phận con người.”
“Lan San có số may mắn, là vì cô ấy có Nhị Thập đối với cô ấy không rời không bỏ.”
“Nếu như cô ấy không có Nhị Thập thì có lẽ hiện tại cô ấy, tôi và Ân Ân sẽ có kết cục giống y nhau.”
“Tôi hận bà… Trong bệnh viện, khi tôi nhìn Ân Ân rời khỏi tôi, nghe tin đứa bé của tôi bị sinh non, tôi đã muốn có một ngày làm cho bà vạn kiếp bất phục.”
“Chỉ cần có thể khiến bà hai bàn tay trắng, từ đó về sau sa vào ngục giam. Cho dù tôi phải trả giá cao tôi cũng không từ chối!”
“Thân bại danh liệt, ngọc nát đá tan cũng không sao cả.”
“Thật ra thì bà không biết, suy cho cùng thì tôi hận bà nhiều nhất là vì bà phá hủy tình yêu của tôi, phá hủy cuộc đời Ân Ân của tôi, phá hủy cuộc đời của tôi!”
Hàn Thành Trì nói xong liền xoay người rời đi.
Sự tốt đẹp của anh ta đã sớm bị bà Cố vì mưu lợi cá nhân hủy diệt toàn bộ.
Lúc gia đình sa sút anh ta cũng không cảm thấy ‘trời long đất lở’ gì, anh ta vẫn nghĩ anh ta còn Cố Ân Ân.
Nhưng cuối cùng anh ta chẳng còn gì cả.
Trái tim anh ta như đã chết.
Anh ta cảm thấy có lẽ cả đời này mình không yêu ai, nhưng anh ta thế mà lại cảm giác mình yêu Cố Ân Ân đến như vậy.
Song, về lâu sau này anh ta phát hiện mình thật sự không động tâm nữa.
Trái tim như tảng đá, nhìn người ăn xin trên đường, nhìn cảnh sinh ly tử biệt trong ti vi, nhìn đám người nghèo khổ sống đầu đường xó chợ trên tin tức, anh ta phát hiện mình thế mà lại không có nửa điểm cảm xúc.
Mãi cho đến khi Cố Lan San xuất hiện.
Lúc anh ta cảm giác mình còn sống mà chưa chết chính là lúc nghĩ tới hình ảnh trong mùa đông gió rét lạnh Cố Lan San giặt áo sơ mi trắng trong nước lạnh, đứng trước lò than giúp mẹ anh ta cùng nấu cơm xào thức ăn, còn cả hình ảnh cô bị ngạt khói cúi người ho khan nữa.
Đến bây giờ trong cuộc đời của anh ta, người khác nhìn thấy vinh hoa phú quý, quang vinh chói lọi, thế nhưng anh ta lại cảm thấy mình chưa có đầy đủ mọi thứ.