Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 984: Chương 984: Thịnh Thế và Cố Lan San kết hôn ( kết thúc 19)




Editor: Cà Rốt Hồng

“Là tôi.” Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ liền vượt lên trước một bước chắn ở trước mặt của Hàn Thành Trì, trả lời: “Tôi là chồng của cô ấy, tình trạng bây giờ của cô ấy như thế nào?”

Hàn Thành Trì mím môi, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, hạ rèm mi xuống, tay vô thức đưa vào trong túi, hung hăng nắm chặc cái hộp gấm bên trong, đó là dây chuyền “Cảm tạ” năm trước anh đã mua ở Cartier.

“Thai phụ không có chuyện gì, chỉ hơi động thai, hiện tại tiêm thuốc dưỡng thai cho cô ấy, đợi cô ấy tỉnh ngủ, là có thể về nhà.”

Lúc này Thịnh Thế mới thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng cũng thả lỏng.

Đáy lòng cũng thả lỏng như vậy, còn có Hàn Thành Trì đang không biến sắc lắng tai nghe ở bên cạnh.

. . .

. . .

Cố Lan San tạm thời được chuyển đến phòng bệnh, ngủ rất an tường.

Cách cửa sổ thủy tinh, Thịnh Thế nhìn người phụ nữ ở bên trong một lát, mới xoay đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì cũng không hề rời đi đứng ở cách đó không xa, suy nghĩ một chút, liền đi lên phía trước, nói: “Ở đây có tôi là được rồi.”

Một câu nói rất đơn giản, lại chứa ý tứ đuổi Hàn Thành Trì đi.

Hàn Thành Trì không có phản ứng, vô thức cảm thấy miệng đắng, lại muốn hút thuốc, nhưng đưa tay sờ trong túi, liền nghĩ đến đây là bệnh viện, sau đó lại buông tay xuống, bất động thanh sắc gật đầu một cái, bỗng nhiên giống như là nhớ tới cái gì đó, liền quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.

Sắc mặt Hàn Thành Trì rất bình tĩnh, giọng nói của anh ta cũng rất lạnh nhạt: “Nhị Thập, tôi và Sở Sở là tình cờ gặp nhau, cậu đừng hiểu lầm.”

“Hôm nay Tô Kiều Kiều đến hiện trường đóng phim, vô tình gặp được, nơi đó rất nhiều người có thể làm chứng, cho nên, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

“Tôi biết rồi.” Thịnh Thế nhíu nhíu mày, một lát sau, giọng nói nghe qua có chút lạnh nhạt nói: “Thành Trì, mấy ngày nữa chính là hôn lễ của tôi và Sở Sở, ngày mai tôi cho người đưa thiệp mời đi qua cho cậu, hi vọng đến lúc đó cậu có thời gian, có thể tới tham dự hôn lễ cuả chúng tôi.”

Hàn Thành Trì nghe nói như thế, lông mi khẽ run rẩy, sau đó vẫn gật đầu một cái, không hề nói gì, chỉ quay đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San trong phòng bệnh, liền xoay người rời đi.

. . .

. . .

Hàn Thành Trì đi vòng quanh một hành lang ngoằn ngoèo, lúc chuẩn bị vào thang máy, lại thấy được một bóng người quen thuộc.

Anh ta lập tức liền dừng chân lại, bình tĩnh nhìn sang.

Là Cố Ân Ân, mặc một cái áo khoác ngoài màu đỏ, vẻ mặt trắng thuần, có thể bởi vì mang thai, nên mang một đôi giày đế bằng, trong tay cầm một vài tờ giấy.

Hàn Thành Trì hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Ân Ân đứng trước phòng bệnh, là phòng khám thai.

Vẻ mặt của Hàn Thành Trì có chút chần chờ, lười nhát tựa vào trên vách tường, cứ như vậy nhìn thẳng vào Cố Ân Ân.

Xem ra tinh thần của Cố Ân Ân cũng không tốt lắm, trong chốc lát, cô ta đột nhiên che cổ của mình, cúi đầu xuống, nôn khan.

Hẳn là phản ứng thai nghén còn chưa kết thúc.

Cô ta nôn có chút cật lực, dáng vẻ thoạt nhìn dường như rất khó chịu.

Hàn Thành Trì nhíu mày một cái, vô thức bước về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

“Cô Cố Ân Ân.” Trong phòng khám thai gọi lên tên của Cố Ân Ân, Cố Ân Ân đứng lên, đi vào trong phòng khám thai.

Hàn Thành Trì vẫn đứng tại chỗ, qua hồi lâu, anh ta mới chớp mắt, dứt khoát, ấn thang máy bên cạnh, đợi đến khi cửa mở ra, liền đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.