Editor: Cà Rốt Hồng
Cố Lan San bất tỉnh và Cố Ân Ân tỉnh táo thoạt nhìn đều rất chật vật, tóc tai và quần áo cũng xốc xếch.
Chẳng qua Cố Ân Ân hơn Cố Lan San ở chỗ hai mắt đỏ bừng, hai tay của cô ta bị một tay của người đàn ông vạm vỡ sau lưng nắm thật chặt, cả người dừng lại đứng ở trên một bậc thang cầu thang, cúi đầu, một cái cầu thang, cô ta đã đếm qua, tổng cộng có mười lăm bậc thang, chỉ cần cái tay đang nắm lấy cô ta của người đàn ông kia khẽ buông lỏng, cô ta sẽ lăn xuống bậc thang, sau đó đứa bé trong bụng của cô chắc chắn sẽ chết.
Cố Ân Ân biết mẹ mình là một người đàn bà yêu thích hư vinh, bà vì tiền bạc, giở thủ đoạn, làm rất nhiều chuyện người ta khinh thường, cô ta cũng biết mẹ mình lợi dụng Vương Giai Di, lợi dụng Cố Lan San.
Nhưng Cố Ân Ân vạn lần không có nghĩ đến, có một ngày mẹ ruột của mình coi mình như con cờ để lợi dụng.
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì dưới năm bậc thang trước mặt, có lẽ anh ấy tới rất vội vàng, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn bạc, cổ áo có mấy cái nút áo bị cỡi ra, chỗ cổ tay áo cũng hơi xoăn lên, lộ ra một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin màu bạc nạm vàng.
Người đàn ông đó, cùng người đàn ông đã từng cùng cô ta vượt qua 27 năm không có gì khác biệt, trừ quần áo hơi gọn gàng hơn một chút.
Hàn Thành Trì dừng bước, sau khi không nhúc nhích, cũng không quay đầu nhìn bà Cố đứng ở dưới lầu, ngược lại lại nhìn Cố Lan San đã hôn mê bất tỉnh, mi tâm của anh ta cau lại thật chặt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ u ám.
Sau đó, anh ta mới chậm rãi dời mắt đến trên người Cố Ân Ân, tầm nhìn có chút nhẹ nhàng chậm chạp, đôi mắt trước sau như một thanh minh thấu triệt, nhìn đáy mắt ửng hồng chua xót của Cố Ân Ân bỗng nhiên rơi nước mắt xuống.
Hàn Thành Trì nhìn nước mắt trên mặt Cố Ân Ân rơi xuống từng giọt, khóe môi giật giật, sau đó từ từ xoay đầu, từ trên cao nhìn xuống bà Cố đang đứng ở phía dưới khí định thần nhàn, thản nhiên nói: “Bà Cố, bà cũng biết, làm như vậy là phạm pháp, huống chi, nơi này còn có một người là người nhà họ Thịnh, mà cô ấy còn vô tội.”
Chuyện cho tới bây giờ, đối với bà Cố mà nói, cũng chỉ có làm như vậy, mới có thể tìm kiếm một cơ hội sống.
Nếu không bà ta sẽ gặp phải chính là gia tộc nghèo túng, người không có đồng nào, trải qua cuộc sống nghèo khó không chịu nổi.
Cuộc sống như thế, đối với một người phụ nữ yêu thích hư vinh, cả đời theo đuổi giàu sang mà nói, nhất định chính là sống không bằng chết.
Cho nên thay vì lấy được kết cục như vậy, vùng vẫy trong đau khổ, bà Cố cảm thấy không bằng mình tử chiến đến cùng.
Nếu như bà ta thắng, có thể lấy được cổ phiều từ trong tay của Hàn Thành Trì, bà ta có thể giữ được công ty nhà họ Cố.
Cho dù cuối cùng bà ta phạm pháp bị bỏ tù, cùng lắm là bị bắt giam vài năm, sau khi đi ra bà ta vẫn trôi qua cuộc sống phú quý vui vẻ như cũ.
Nếu như bà ta thất bại, như vậy kết cục xấu nhất chẳng qua chính là phá sản giống như hiện tại, đều là một con đường chết.
Về phần Hàn Thành Trì nói Cố Lan San là vô tội. . . . . . Ha ha, coi như là Cố Lan San xui xẻo đi, bà ta vốn cho rằng Hàn Thành Trì rất yêu Cố Ân Ân, sẽ vì Cố Ân Ân mang thai thả cho bà ta một con đường sống, nhưng không nghĩ tới, Hàn Thành Trì không chút nào cố kỵ Cố Ân Ân, khư khư cố chấp muốn đổi chủ công ty nhà họ Cố!
Thật may, trước đó bà ta có theo dõi điều tra Hàn Thành Trì, từng thấy hình ảnh anh ta ôm Cố Lan San, thần thái lo lắng.