Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 1014: Chương 1014: Thịnh Thế và Cố Lan San kết hôn (Kết thúc 48)




“Chữ cuối cùng mới vừa rồi là cái từ gì kia mà, để cho Nhị Thập nghĩ ra một câu mới, nghĩ được thì cho vào.”

“Là chữ anh, Nhị Thập, Nghĩ câu mới đi.”

“Tôi yêu em, yêu em, như chuột yêu gạo………” Thịnh Thế không chút nghĩ ngợi liền đem lời bài hát này hát ra ngoài.

(Lovenoo1510: Bài Thịnh Thế hát là bài Chuột yêu gạo của Trác Y Đình)

Làm phù rể và phù dâu trong và ngoài cửa đều cười xôn xao, sau đó có một chị họ nhường đường cho vào, hướng vế phía Cố Lan San đang ngồi bên trong giường cười nói: “Gạo, gạo, chuột tới cưới em rồi.”

Cố Lan San bị kêu thành “Gạo”, khoé môi cong lên, ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu.

Lại thêm một trận cười thật to, lúc này phụ dâu mới mở cửa, Thịnh Thế vội vàng chen vào bên trong, lại bị Thịnh Ngữ kéo lấy tay áo: “Tiền lì xì nha!”

Lúc này Thịnh Thế mới đột nhiên nhớ tới, từ trong túi mình, móc ra một xấp bao tiền lì xì, hướng về phía trong phòng ném một cái, nhóm phụ dâu ở cửa tản ra ầm ầm, vội vã nhặt.

Lúc này Thịnh Thế dưới sự che chở của nhóm phù rể, đi về phía Cố Lan San.

Anh cũng mặc một thân phượng quan hà phi sáng chói của chú rể xưa, là màu đỏ chính thống, nổi bật hơn vài phần so với nam giới mặc áo sơ mi trắng và tây trang nghiêm cẩn bình thường, lại nhiều hơn một chút phong vị của phong lưu phóng khoáng, cứ như vậy cười tươi như hoa, đứng thẳng tắp ở trước mặt Cố Lan San.

Cố Lan San nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, chẳng qua lúc này cô cảm thấy màu da người đàn ông này trắng hơn ba phần so với bình thường, con ngươi đen nhánh thâm thuý loé sáng rực rỡ, giống như là ẩn giấu viên kim cương sáng nhất thế gian này.

“Sở Sở……” Giọng nói Thịnh Thế, có thể ngăn được người cô đang không ngừng run rẩy, anh gọi tên cô, rồi nện bước dài, định cúi người ôm lấy cô, vậy mà nhóm phụ dâu nhặt tiền lì xì tân nương đã nhanh chóng chạy tới, đưa tay ra trước Thịnh Thế một bước, tiếp tục làm khó xử Thịnh Thế: “Vào phòng, muốn ôm cô dâu đi, còn phải trải qua sát hạch hạng nhất nữa đấy.”

Thịnh Ngữ đem ảnh đã chuẩn bị trước để dưới đất, giơ tay lên, xua đuổi phù rể, sau đó hướng về phía Thịnh Thế chỉ tay trên mặt đất, nói: “Nhị Thập, tập chống đẩy – hít đất, mười cái, mỗi một lần môi đều phải hôn trên mặt Lan San.”

“Nhanh, Nhị Thập, làm xong gạo sẽ để cho chuột ôm đi.”

Mọi người cười cười ầm ầm một tiếng, sau đó không hẹn mà cùng dẹp ra để cho Thịnh Thế một chỗ lớn.

Đầu tiên Thịnh Thế làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Cố Lan San, sau đó môi cong lên cười, thoải mái nằm xuống, trước làm một tư thế hít đất tiêu chuẩn, đôi môi dán vào hình trên mặt đất, vừa vặn ở trên mặt Cố Lan San.

Cố Lan San nhìn thấy mặt liền nóng lên, không nhịn được xoay đầu, khoé môi nở nụ cười làm thế nào cũng không đè xuống được.

Phù rể và phù dâu ở một bên vỗ tay đùa giỡn.

Tiếp đó, Thịnh Thế mặt không đỏ tim không đập mạnh tiếp tục làm tiếp chín cái hít đất nữa, mỗi một cái phù rể phù dâu lại ồn ào hơn so với cái trước, mãi cho đến cái cuối chùng, còn có phù rể huýt sáo, Thịnh Thế nhanh chóng đứng lên, chân dài bước đến trước mặt Cố Lan San, ôm ngang người cô dễ như trở bàn tay.

Bởi vì giờ lành có hạn, cho nên mọi người cũng không có làm khó Thịnh Thế quá, nhưng với mưu đồ vui vẻ, phù rể phù dâu lập tức vây quanh ôm lấy Cố Lan San và Thịnh Thế, vui mừng vây quanh hai người xuống dưới lầu.

Trong phòng khách lầu một, có nhiều người hơn, không biết có phù rể nào kêu một câu: “Cô dâu chú rể tới——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.