Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Chồng yêu à, anh nói là, chỉ cần là em thích, đều có thể mua về nhà, túi sách, quần áo, mỹ phẩm. . . . . . Ừ, còn có một trai đẹp!”
Thịnh Thế lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, vòng quanh trong phòng ngủ, để ý cẩn thận chung quanh một chút, phát hiện bên trong không có có “Trai đẹp”, mới nhìn hướng Cố Lan San: “Trai đẹp ở đâu?”
Cố Lan San nhón chân, cẩn thận ôm đống xa xỉ phẩm mà xế chiều hôm nay cùng Sở Bằng và Tôn Thanh Dương đi càn quét, đi tới trước mặt Thịnh Thế, ngọt ngào vuốt bụng của mình, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế nói: “Ở trong bụng em nha!”
Lúc đầu Thịnh Thế máu lên não chậm, Cố Lan San trừng mắt liếc Thịnh Thế, dùng mũi chân bắt đầu chia những xa xỉ phẩm mình mua được thành từng đôi. Lúc cô mới vừa đá hai cái, Thịnh Thế lập tức vươn tay, bắt cánh tay của cô, kéo cô vào trong ngực của mình, giọng điệu kích động cũng hơi run rẩy: “Sở Sở, ý của em là, đứa bé trong bụng, đã biết giới tính?”
Con mắt Cố Lan San lóe sáng ngẩng đầu, gật đầu một cái với Thịnh Thế: “Đúng vậy, tương lai nhất định là một đứa trẻ cực kỳ đẹp trai người gặp người thích đó!”
“Ngừng!” Thịnh Thế nghe con trai của mình được tán dương từ trong miệng Cố Lan San lấy được tán dương, xoay đầu cười nhạt, ghen tức mười phần nói: “Dù có đẹp trai đi nữa cũng chẳng đẹp trai bằng cha nó!”
“Hừ!” Cố Lan San thấy Thịnh Thế bắt nạt con trai mình, mất hứng giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế một cái, vừa quay đầu đi, Thịnh Thế vội vàng kéo eo Cố Lan San lại, ôm chặt cô vào trong ngực mình, dán lên môi cô, hô hấp nóng hổi dỗ dành: “Chỉ là, con của chúng ta nhất định sẽ rất tuấn tú, em quá xinh đẹp, anh lại quá đẹp trai, bẩm sinh đứa bé đã có gien tốt rồi.”
Lúc này sắc mặt Cố Lan San mới dễ nhìn một chút.
Thịnh Thế tiếp tục dán sát lỗ tai Cố Lan San, nói sang chuyện khác hỏi: “Sở Sở, trong bụng em có hai đứa bé mà, một đứa khác là sao? Cũng là nam sao?”
“Đứa nhỏ kia không biết a!” Vẻ mặt Cố Lan San có chút trở nên ảo não: “Xế chiều hôm nay khám thai, lúc nhìn, một đứa rất rõ, là một bé trai, nhưng chỗ kia của đứa bé còn lại, lại bị chân cục cưng con trai chặn lại, không thấy được.”
Cố Lan San nói xong, rõ ràng là Thịnh Thế đã nở nụ cười, nhìn cô vợ xinh đẹp của mình mang bộ dáng khổ não, liền ôm eo cô, nhẹ nhàng quơ quơ, an ủi cô nói: “Không sao đâu, có lúc không biết bảo bảo giới tính lại càng tốt, chừa chút suy đoán cùng nhớ nhung, nếu như nói trước biết, đến một ngày kia sinh ra, lại chẳng còn thấp thỏm nhớ mong rồi.”
“Anh coi là phim viễn tưởng à, cái gì mà thấp thỏm nhớ mong chứ!” Cố Lan San liếc mắt phản kích một câu, nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại giãn ra rất nhiều, thật ra thì Thịnh Thế nói như vậy, vẫn có đạo lý nhất định, chỉ là có một vấn đề khó khăn vẫn còn chưa giải quyết: “Chỉ là, chúng ta không biết giới tinh của cục cưng, không thể đặt tên cho cực cưng nha!”
“Không sao, cùng lắm thì chúng ta nghĩ ba cái, hai nam một nữ, cái tên còn thừa đó thì chúng ta giữ lại, nhỡ đâu chúng ta lại sinh đứa bé, còn có thể tiếp tục dùng, nếu như chúng ta không sinh, tương lai lúc con trai chúng ta sinh con, cũng có thể tiếp tục dùng.”
“. . . . . .” Cố Lan San im lặng, còn mang như vậy tài nguyên lợi dụng, nhưng khuôn mặt cô vẫn không ngăn được nở nụ cười hạnh phúc.