Mặc dù vào giờ
phút này trên mặt cô bị người đánh sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp như cũ, nhưng lúc này Vương Đạo cũng chẳng có tâm tình
thưởng thức người đẹp mà mình vất vả mới gặp được, càng không ý muốn
nâng cô thành minh tinh điện ảnh tai to mặt lớn. Chỉ cầu mong duy nhất
là bà hoàng này có thể nhanh lên xe một chút, để ông ta đưa cô về nhà.
Nhớ lại, từ trước tới giờ, ông ta đều biến người hiền lành thành ngôi sao,
nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, ai biết cả đời sống nghề đạo
diễn, thật vất vả gặp một người phụ nữ khiến mình kinh ngạc, muốn chế
tạo cô thành tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của mình, nhưng hết lần này
tới lần khác đạp phải đinh sắt!
Còn không phải là đinh sắt bình thường!
Vương Đạo cúi người nhìn Cố Lan San lên xe, sau đó tự mình chui vào ghế lái phụ, ra lệnh cho người trực tiếp lái xe.
Đây là xe thể thao.
May mắn là nửa đêm, trên đường phố Bắc Kinh, xe cộ rất ít, cho nên tốc độ
xe đã tăng đến 400Km, nhưng Vương Đạo vẫn cảm thấy rất chậm như cũ, vừa
nhìn thời gian, vừa la hét: “Mẹ kiếp anh mau đi nhanh lên, còn kém năm
phút đồng hồ, năm phút đồng hồ, nếu cmn không đến được Ngự Thự Lâm
Phong, cả nhà của tôi đều sẽ chết, con mẹ anh có biết không!”
Người bị Vương Đạo mắng, không dám thở ra một hơi, chỉ có thể dùng sức đạp chân ga.
Xe ở trên đường cái, lướt trái lách phải chạy cực nhanh, ngay cả Vương Đạo cũng cảm thấy tốc độ xe như vậy cũng kinh hồn bạt vía, không nhịn được
che trái tim của mình, tay nắm lấy mặt trên mui xe, cố gắng ổn định thân thể mình.
Mà Cố Lan San ngồi ở phía sau, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc 19 phút 55 giây, cuối cùng xe Vương Đạo cũng đã tới trước cửa biệt thự 0001 Ngự Thự Lâm Phong.
Cửa biệt thự đang mở.
Bà quản gia cùng người giúp việc cũng đứng ở cửa ra vào.
Xe Vương Đạo dừng lại, bà quản gia lập tức đi lên, Cố Lan San đẩy cửa xe
ra, bà quản gia thấy Cố Lan San, lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu
cung kính nói: “Cô San, cô trở lại rồi, khiến tất cả mọi người chúng tôi thật lo lắng.”
Cố Lan San khẽ mỉm cười với bà quản gia, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nghe vài tiếng phanh gấp. Đoàn người
nghiêng đầu nhìn, có khoảng bốn năm chiếc xe tới, nghênh ngang dừng trên đường lớn bên ngoài cửa biệt thự, cửa mấy chiếc xe lục tục bị người đẩy ra, xuống xe.
Hạ Phồn Hoa là người đầu tiên vọt trước mặt Cố Lan San, hô to gọi nhỏ la hét: “Lan San, cô không sao chớ? Cô không sao chớ?”
Tâm trạng Cố Lan San còn chưa ổn định, chỉ miễn cưỡng lắc đầu một cái,
điena.nle.uyd/on liền nhìn thấy Thịnh Thế bị những người còn lại vây
quanh, vẻ mặt âm trầm đi tới.
Hạ Phồn Hoa nhìn Thịnh Thế đi tới, lập tức tránh ra.
Thịnh Thế đứng thẳng tắp trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San vừa bị Vương Đạo ức hiếp, vốn đã quên mất chuyện ban ngày mình
đánh Thịnh Thế, bây giờ nhìn thấy Thịnh Thế, ngay lập tức nghĩ tới. Trái tim nhỏ vừa thấy bà quản gia mà thật vất vả mới bình tĩnh, lại bắt đầu
phịch phịch nhảy loạn, đầu vốn không đau, cũng đột nhiên thấy đau.
Thịnh Thế đứng thẳng trước mặt Cố Lan San, anh thấy Cố Lan San cúi đầu thấp
xuống, thân thể run run, lại thấy quần áo trên người cô, có dấu vết bị
xé rách, ánh mắt của Thịnh Thế càng sa sầm.