Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 771: Chương 771: Tôi và anh không nợ nhau! 9




editor: lonbia

Cố Lan San trực tiếp ngồi ở mép giường bệnh của Thịnh Thế, giơ tay lên, chọc chọc vào hai má của Thịnh Thế, đối với Thịnh Thế cười khanh khanh mở miệng nói: “Nhị Thập, anh bôi thuốc rồi sao?”

Thịnh Thế cũng không quan tâm Hàn Thành Trì ở đây, trực tiếp giơ tay lên, nắm lấy tay Cố Lan San, đưa đến bên môi mình, nhẹ nhàng cắn một ngụm, mở miệng nói với Cố Lan San câu đầu tiên từ sau khi Hàn Thành Trì tiến vào: “Lau.”

Cố Lan San nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, Thịnh Thế cũng từ trên giường bệnh ngồi dậy, sau đó lôi kéo Cố Lan San đi đến bên giường, liền vươn tay, cởi giày cao gót của Cố Lan San ra: “Lúc láy xe, không phải đã dặn em không nên mang giày cao gót sao? Hiện tại đau chân, liền kêu loạn...”

Thịnh Thế nói xong, cẩn thận nắm lấy chân của Cố Lan San đặt vào trong lòng bàn tay, điều khiển sức lực thuần thục trước sau nhẹ nhàng ấn cho cô.

Cố Lan San giơ tay lên che cổ, ngửa đầu ra sau nằm lên đùi của Thịnh Thế, không nói gì, chỉ là hướng về phía Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, cười cười, liền hưởng thụ anh xoa bóp.

Hàn Thành Trì ngồi ở một bên, nhìn một màn như vậy, cảm thấy được bản thân mình như là người ngoài cuộc, có vẻ đặc biệt dư thừa, hơn nữa anh ta cũng không biết mình nên nói cái gì, chính là bình tĩnh nhìn chằm chằm tay Thịnh Thế nắm lấy chân Cố Lan San một hồi lâu, sau đó ánh mắt mới nhẹ nhàng lóe lên, từ từ dời tầm mắt ra, đứng lên nói: “Lan San, theo anh ra ngoài nói chuyện đi.”

Tay Thịnh Thế nắm chân Cố Lan San hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Lan San.

Ánh mắt Cố Lan San nhìn lên trần nhà, vẻ mặt cực kỳ bình thản, nhìn không ra bi thương cùng tức giận, qua một lúc lâu sau, cô mới từ từ đưa mắt nhìn về phía Thịnh Thế.

Kỳ thực trong lòng Thịnh Thế không muốn để cho Cố Lan San và Hàn Thành Trì ra ngoài kia nói chuyện đôi câu, nhưng mà anh lại cố làm ra vẻ rộng rãi nói với Cố Lan San: “Tùy em thích là được rồi.”

Cố Lan San gật đầu với Thịnh Thế, “uhm” một tiếng, sau đó nhìn về phía Hàn Thành Trì, nói: “Được.”

“Vậy anh chờ em ở bên ngoài.” Hàn Thành Trì nhìn Cố Lan San nói.

Cố Lan San không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó rút chân từ trong tay Thịnh Thế về, đẩy Thịnh Thế một cái, mang lại giày cao gót cho mình, sau khi mang xong, cũng đi ra ngoài.

Thịnh Thế nhìn Cố Lan San đóng cửa lại, vẫn như cũ duy trì tư thế vừa rồi, tay hơi mở ra, giống như vẫn còn đang nắm lấy chân Cố Lan San.

Cả người cũng không nhúc nhích, chỉ là từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang ngủ thiếp đi.

...

...

Hàn Thành Trì cùng Cố Lan San đi xuống dưới lầu, ở bên ngoài gió thâtj lớn, thổi qua có chút lạnh.

Tài xế của Hàn Thành Trì, chờ bên dưới, nhìn thấy Hàn Thành Trì, tiến lên đón: “Cậu Hàn, trong bệnh viện không có chỗ đậu xe, xe đang ở ngoài cổng.”

Hàn Thành Trì gật đầu, nhìn về phía Cố Lan San: “Lan San, bên ngoài gió lớn, lạnh, đi cùng anh lên xe nói đi.”

Cố Lan San lắc đầu, nói: “Không được, có chuyện gì liền nói ở chỗ này đi.”

Hàn Thành Trì im lặng hồi lâu, cũng không từ chối, đầu tiên là nói với tài xế của mình: “Anh đi vào trong xe trước chờ tôi, sau đó tôi liền vào sau.”

Sau khi đợi tài xế rời đi, Hàn Thành Trì lại chỉ vườn hoa cách đó không xa nói: “Chúng ta đi đến đó nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.