Cố Lan San thấy Thịnh Thế như vậy chỉ mím môi cười, nhìn thấy tất cả hành động của anh vào trong mắt, cảm thấy người đàn ông này rõ là. . . . . . Có đủ đê tiện!
. . .
. . .
Hai người cha của hai bên ngồi chung một chỗ, tương lai đều là thông gia, cho nên, thủ trưởng Thịnh khó tránh khỏi muốn nói vài lời khách sáo với Sở Bằng.
Nói xong, nói xong, lại kéo tới chuyện Cố Lan San trở về nhà họ Thịnh thế nào.
Thật ra thì tất cả người trong nhà đều biết Thịnh Thế và Cố Lan San hoàn toang không ly hôn, nhưng bên ngoại lại nghĩ bọn họ đã ly hôn, cho nên Cố Lan San trở về thì đồng nghĩa với tái kết hôn.
Tái kết hôn tương tự như gương vỡ lại lành, thật ra thì coi như là một chuyện rất may mắn, nhưng về chuyện tái kết hôn này phải làm như thế nào, lại ầm ĩ khác nữa.
Cũng không tính là có gì khác nhau, thủ trưởng Thịnh nhắc tới: “Hôm qua, ông cụ biết Lan San mang thai, thì vô cùng nhớ Lan San, luôn muốn để cho cô ấy trở về.” Tiếp đó, Thịnh Thế liền lên tiếng nói một câu: “Sở Sở trở về là chuyện nhất định rồi, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà buồn bực im hơi lặng tiếng trở về nhà chúng ta chứ!”
“Nói cũng phải.” Sau khi được Thịnh Thế nhắc nhở như vậy, Thủ trưởng Thịnh liền nhìn về phía Sở Bằng: “Anh Sở, ý của anh thế nào?”
“Tất cả nghe đều nghe theo anh Thịnh.” Sở Bằng khách sáo đáp lời.
Ngược lại, Thịnh Thế bỏ qua cuộc đối thoại của hai người cha, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Cố Lan San: “Sở Sở, em thích kiểu hôn lễ truyền thống Trung Quốc hay kiểu phương Tây?”
Thật ra thì Cố Lan San cũng rất rối rắm chuyện mình trở về nhà họ Thịnh, cô không ngờ Thịnh Thế lại trực tiếp hỏi cô thích kiểu hôn lễ nào, cô vội vã lắc đầu một cái, buồn buồn nói: “Nhị Thập, không lẽ vẫn muốn làm hôn lễ hả?”
Dù sao, ba năm trước, khi bọn họ kết hôn đã tổ chức một lần.
“Vậy không được, Sở Sở, tại sao chúng ta không làm chứ? Chúng ta không ly hôn, coi như là bổ sung một buổi hôn lễ lớn, dù bên ngoài cho rằng chúng ta kết hôn lại, vậy thì thế nào? Kết hôn lại thì sao? Kết hôn lại phạm pháp à? Người nào quy định kết hôn lại không thể làm hôn lễ chứ!” Thịnh Thế chậm rãi vươn tay, nắm tay Cố Lan San, tay của cô gái mềm nhũn, âm ấm, so sánh với tay của anh thì nhỏ hơn phân nửa, anh nhẹ nhàng nắm tay của cô, cảm thấy tay của cô giống như là không có xương vậy, mềm mại vô cùng, xương khớp toàn thân anh cũng muốn mềm nhũn theo, giọng nói của anh rất thấp, lại mang theo nghiêm túc và thành khẩn: “Huống chi, Sở Sở, lần trước chúng ta kết hôn, hôn lễ tổ chức có chút nhỏ, lần này chúng ta làm lớn, để cho mọi người đều biết, Cố Lan San em là vợ của Thịnh Thế, anh muốn chiêu cáo thiên hạ, lấy họ của anh kèm theo tên em.”
“Nhị Thập nói có đạo lý, hôn lễ này chúng ta phải làm, được rồi ba sẽ gọi điện cho người nhà họ Thịnh, chuẩn bị thật tốt.” Thủ trưởng Thịnh nghĩ cũng không nghĩ, liền trực tiếp đồng ý.
“Nếu anh Thịnh cũng nói làm, thì tôi đây làm cha của Lan San càng không ý kiến, hôn lễ lần trước tôi không được tham dự, hôn lễ lần này tôi nhất định phải đi trên trên thảm đỏ rồi.” Sở Bằng không nghĩ tới, có một ngày mình không những được nhận con gái, mà còn có thể tiễn con gái lấy chồng.