Mặt Cố Lan San càng thêm đỏ, cô dùng sức rút tay ra khỏi tay Thịnh Thế, từ từ di chuyển xuống dưới đụng vào thân thể anh.
Thịnh Thế rên lên một tiếng, Cố Lan San liền nhẹ nhàng bắt được, nâng mắt, nhìn Thịnh Thế, nhỏ giọng nói: “Nhị Thập, như vậy cũng có thể. . . . . .”
Thịnh Thế dĩ nhiên là biết trong lời nói của Cố Lan San hàm chứa điều gì, trong mắt anh xẹt qua vẻ vui mừng, sau đó cuối đầu hôn thật sâu lên môi cô.
Thật ra thì anh rất muốn hôn cô sâu như vậy, nhưng cô không biết sức quyến rũ của cô lớn đến mức nào, lúc mới bắt đầu hôn cô, đến khi hôn đến ý loạn tình mê, anh sẽ đột nhiên nhớ tới cô đang mang thai, cũng chỉ có thể cứng rắn buộc mình rút lui, xông vào phòng tắm tắm nước lạnh. Sau đó anh học được thông minh, cố gắng hết sức không động vào những chuyện khiến anh mất lí trí, để tránh nhất thời xúc động, giải quyết tại chỗ rồi, tạo thành hậu quả không thể bù đắp lại.
Bây giờ, cô lại chủ động trêu đùa như vậy, sao anh có thể nhịn được, không nói hai lời liền giơ tay lên, dao động khắp trên người cô.
Bởi vì đây là phòng tắm, nên anh có vẻ vô cùng cẩn thận, ôm chặt lấy hông cô, chỉ sợ cô sơ xuất một cái sẽ ngã xuống.
Anh cúi đầu gặm xương quai xanh của cô, cầm lấy tay cô, hướng dẫn.
Có thể là do nguyên nhân đã lâu rồi không làm, nên thời gian của anh có vẻ hơi lâu, nửa ngày trời vẫn chưa kết thúc, cổ tay của cô đã mệt mỏi rã rời, trong lòng anh thương cô, muốn ngừng lại, nhưng cô lại không đồng ý, bướng bĩnh giúp anh giải quyết.
Anh và cô đều không thật sự vận động, nhưng toàn thân vẫn toát đầy mồ hôi, anh ôm cô thở hổn hển, dán bên lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói: “Sở Sở, anh sung sướng chết mất. . . . . .”
Cố Lan San bị anh nói trực tiếp như vậy, vô cùng đỏ mặt, cũng không lên tiếng vùi vào trong ngực anh.
Anh lẳng lặng ôm cô một chút, mới từ từ kéo cô ra khỏi ngực mình, mở vòi nước lần nữa, xối sạch sẽ cho hai người, sau đó hôn môi cô một cái, lại cúi người, hôn bụng cô một cái, mới ôm cô ra khỏi phòng tắm, tìm khăn tắm bao kỹ thân thể cho hai người, trở về giường trong phòng ngủ.
Như mọi ngày, Thịnh Thế sẽ mở nhạc nhẹ dưỡng thai, Cố Lan San vẫn rất tham ngủ, rất nhanh sẽ vùi trong ngực của anh ngủ thiếp đi.
Đã rất lâu rồi không làm, Thịnh Thế đau khổ cũng thành thói quen, nhưng tối nay làm như vậy, Thịnh Thế cảm thấy có chút không đủ tận hứng, cộng thêm nhuyễn ngọc đang vùi trong ngực, khiến anh luôn mơ tưởng viễn vong, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên những cảnh sắc tình.
Cuối cùng, thân thể anh như muốn nổ tung, rốt cuộc vén chăn lên, vọt đi tắm nước lạnh nửa ngày, sau đó dùng năm ngón tay của mình giải quyết thêm một lần nữa, mới rón rén bò lại lên giường, ôm cô vợ mềm mại đã ngủ say vào trong ngực, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Thịnh Thế hầu hạ Cố Lan San ăn sáng xong mới đi công ty, buổi chiều tạm thời có một cuộc họp, cho nên trở về hơi trễ, nhưng mà vẫn gọi điện thoại cho Cố Lan San nói trước một tiếng.
Khi Thịnh Thế về đến nhà, Cố Lan San đang cùng Tôn Thanh Dương và mẹ Thịnh lướt web trong phòng ngủ, trao đổi cách sắp xếp phòng trẻ em như thế nào.
Thịnh Thế tiến lên trước, nhìn qua, thuận đường hôn lên trán Cố Lan San một cái, tùy ý ném điện thoại vào tay cô, sau đó đi vào phòng tắm.