Cố Lan San vẫn duy trì mỉm cười, nghe những lời của Vương Giai, đợi đến sau khi cô ta nói xong, cô liền nhíu mày, vẻ mặt buông lỏng gật đầu một cái, rất nghiêm túc nói: “Tôi hiểu cô rất ghét tôi nha, chỉ là không sao, dù sao tôi cũng không thích cô, nếu như cô muốn chỉnh chết tôi, vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ! Dù sao, tôi cũng biết Vương Giai Di cô nhất định không phải là đối thủ của Cố Lan San tôi!”
Dừng một chút, Cố Lan San tiếp tục nói với Vương Giai Di: “Chỉ là, Vương Giai Di, tôi vẫn rất nghiêm túc muốn nói với cô một câu, cám ơn.”
Vương Giai Di nhếch nhếch khóe môi, có chút không tự nhiên nói: “Cố Lan San, đã có ai từng nói cho cô biết, thật ra thì lúc này cô mới khiến cho người ta ghét?”
Cố Lan San nghiêng đầu, cười cười, vẻ mặt bàng quang nói: “Thật sao? Vậy đã từng có ai nói cho cô biết, cô bây giờ hiếm khi mới không khiến người ta ghét một lần?”
Mỗi lần Vương Giai Di cãi nhau với Cố Lan San, đều không có cơ hội thắng nổi, lúc này cũng không ngoại lệ, cô ta lập tức cứng họng, chỉ nhìn chằm chằm Cố Lan San, hít mũi một cái thật mạnh, âm thầm cắn răng, nói: “Cố Lan San, tôi hối hận!”
“Vương Giai Di, cám ơn cô.” Cố Lan San cũng trả lời Vương Giai Di như vậy, cô nhìn vẻ mặt của Vương Giai Di, dần dần thu lại nụ cười lúc nãy, có chút trở nên nghiêm túc: “Vương Giai Di, mặc kệ là cô thật lòng hay vô tình, tôi thật sự vô cùng cảm ơn cô.”
Vương Giai Di không nói gì.
Cố Lan San nhìn Vương Giai Di một hồi, giọng điệu vẫn mang theo chút buồn bã mềm mại: “Vương Giai Di, thật ra thì cô không biết, bây giờ người có thể hiểu được tâm trạng của cô, là tôi.”
“Tôi tới đây, không đơn giản chỉ muốn nói một tiếng cám ơn với cô.”
“Tôi chỉ muốn đưa cho cô chiếc khăn tay này, để cho cô lau nước mắt, nói cho cô biết, thật ra thì tôi không thích cô... cô cũng không ưa tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho cô biết, khi cô cho rằng toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cô thì bên cạnh cô còn có người khác.”
“Trước đây, khi mẹ tôi bán tôi đi, bên cạnh tôi có Nhị Thập, có chị Ân Ân, có anh Thành Trì, có Hoa Tử, Lưu Niên, Triệu lỵ. . . . . . Còn cô nữa. . . . . . Mặc dù hai chúng ta chưa tính là bạn bè, lúc nào cũng như kẻ địch của nhau, hận không thể tôi chết cô sống, nhưng mà, thật ra thì, cô không biết, trong những năm tháng tôi đi qua, cô thật sự đã từng tồn tại. Tuy rằng, cô chiếm đầu bảng người mà Cố Lan San ghét nhất!”
“Tôi biết khi tôi nói những lời này, có thể có chút kiểu cách, nhưng phụ nữ mà, trời sinh rất kiểu cách, Vương Giai Di, nếu như cô thích thì hãy cứ tiếp tục làm kẻ đáng ghét trong sinh mệnh của tôi đi!”
Cố Lan San giơ tay về phía Vương Giai Di, sắc mặt dịu dàng nhìn Vương Giai Di: “Tôi cũng sẽ cố gắng làm người đáng ghét đó trong sinh mệnh của cô!”
Các bạn đã từng gặp cuộc đối thoại thổ lộ tình cảm nào như vậy chưa?
Nhưng Cố Lan San lại cố tình thổ lộ tình cảm với Vương Giai Di ở đây.
Đây mới thật là lời thổ lộ tình cảm bết bát nhất mà Vương Giai Di từng nghe trong đời, tuy nhiên nó lại khiến cho ấn tượng của cô ta đối với Cố Lan San tăng lên rất nhiều.
Thật ra thì, Cố Lan San cũng không phải là người khiến người ta chán ghét như vậy. . . . . .
Trong lòng Vương Giai Di thầm nghĩ, nhưng vẫn cứ tiếp tục giữ dáng vẻ đại tiểu thư, nhìn chằm chằm vào tay Cố Lan San chứ không chịu đưa tay mình ra.