Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Tô Kiều Kiều biết Hàn Thành Trì không thích cô ta, cô ta cũng không thích Hàn Thành Trì, mọi người đều có mục đích của riêng mình thôi, nhưng Tô Kiều Kiều không thể không thừa nhận, Hàn Thành Trì đúng là một người rất có giáo dưỡng.
Ví dụ như bây giờ, trên bàn ăn mà tinh anh trên thương trường tụ lại, Hàn Thành Trì sẽ săn sóc trải khăn ăn giúp cô ta, rót cho cô ta một ly Bích Loa Xuân.
Tô Kiều Kiều dùng hết khả năng đóng vai cô bạn gái dịu dàng. Những người đàn ông trên bàn ăn nâng chén nói to, cũng không biết là ai nhắc tới Thịnh Thế.
“Nghe nói, năm trước thái tử nhà họ Thịnh nhận một công trình lớn, bây giờ đã khởi công, còn chưa bán ra, thì đã có rất nhiều người nhảy nhót muốn đặt trước rồi.”
“Ngài Thịnh sao? Tôi đã từng hợp tác với ngài ấy một lần, tôi thấy ngài ấy là một người cực kỳ có quyết sách, hợp tác với ngài ấy, chưa bao giờ bị thua! Chỉ là, thật đáng tiếc, cũng chỉ hợp tác được một lần như vậy mà thôi.”
“Ngài Thịnh tốt số từ nhỏ, bối cảnh cũng tốt, ở trong thủ đô, trong thương gia lưu truyền một câu nói, muốn làm ăn, thì phải theo ngài Thịnh, hoặc là hợp tác, hoặc là nhường đường, nhất định không được đối đầu, bởi vì bạn không thắng nổi.”
. . . . . .
Nghe từng câu từng lời mà mọi người tán thưởng Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn Hàn Thành Trì vẫn một mực không chen miệng vào, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt dịu dàng thanh lệ, dường như người mà mọi người đang đàm luận không có bất cứ quan hệ gì với anh.
Đột nhiên mọi người nhắc đến Thịnh Thế khiến Tô Kiều Kiều cảm thấy trong lòng có chút u sầu.
Thật ra thì cô ta cũng biết, hai chữ u sầu này hình dung cô ta đi theo một người đàn ông mà nói, hình như có chút buồn cười.
Nhưng mà, thật sự cô ta hơi khó chịu.
Cô ta nhẹ nhàng đẩy ghế ra sau, khiến Hàn Thành Trì đang ngồi ở một bên chú ý, nhìn cô ta hỏi: “Thế nào?”
Tô Kiều Kiều Kiều Kiều cười, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
“Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, không đứng lên, Tô Kiều Kiều liền thành thực cất bước, đi ra khỏi phòng.
Thật ra thì hai người đàn ông là Thịnh Thế và Hàn Thành Trì đều không tệ, thậm chí ở trong đầu cô ta, nếu so sánh, dường như Hàn Thành Trì quan tâm săn sóc hơn Thịnh Thế.
Trong hai năm ở cùng Thịnh Thế, cô ta đã tham dự rất nhiều bữa tiệc với anh nhưng chưa bao giờ Thịnh Thế làm những chuyện này vì cô ta.
Có lúc cô ta thấy người đàn ông bàn khác săn sóc như vậy, sẽ quay lại, nhõng nhẽo yêu cầu Thịnh Thế, để anh rót một ly nước giúp mình.
Thịnh Thế vẫn vững người ngồi trên ghế, người hơi dựa vào phía sau, trong tay cầm một điếu thuốc, cách làn khói lượn lờ, anh cũng không nhìn cô ta một cái, tự nhiên hút thuốc.
Mỗi khi đó, cô ta sẽ dẩu môi, nắm tay Thịnh Thế, giọng nói mềm mại hờn dỗi, làm nũng với anh.
Lúc may mắn, có thể cô nhận được ba bốn câu, còn không thì khi cô ta vừa vừa mở miệng, Thịnh Thế sẽ hung dữ dập tàn thuốc, cao ngạo hất càm, liếc mắt nhìn mặt cô ta, trên mặt rõ ràng mang nét cười, nhưng trong miệng, muốn bao nhiêu tồi tệ có bấy nhiêu tồi tệ: Tô Kiều Kiều, bây giờ cô chặt đứt tay mình, tôi sẽ rót cho cô một ly nước.
Tô Kiều Kiều bừng tỉnh, đi vào toilet, ngồi trên bồn cầu, đã nghĩ, nhìn lại, đó phải là tên đàn ông khốn kiếp đến mức nào mới có thể nói ra lời nói lạnh lùng như vậy!
Nhưng mà, cố tình chính là người đàn ông như thế, lại khiến cô ta vừa yêu vừa hận lại vô cùng nhung nhớ!