Cuối cùng cô cũng không còn là Cố Lan San vô cảm nữa rồi. . . . . .Vì thế mà anh vui sướng cả một ngày. Khi cảm giác vui sướng lên cao nhất, đáy
lòng của anh, lại hiện lên cảm giác mất mác nồng đậm.
Anh biết xế chiều hôm nay cái chân thật của cô, chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc.
Có lẽ lần sau bọn họ gặp lại, cô sẽ lại trở thành Cô Lan San vô tình vô dục.
Thật ra thì, không ai biết, anh sợ đối mặt với Cố Lan San như vậy hơn ai hết.
Cho nên, anh chỉ có thể thức trắng đêm không trở về nhà.
Anh rất sợ nửa đêm trong mộng, nằm mơ thấy anh và cô lúc còn ở thời gian
tốt đẹp trong quá khứ. Khi tỉnh lại, cô ở bên người, anh đầy hạnh phúc
ôm cô vào trong ngực, ôm cô, yêu cô. Anh cho là mình sẽ bay lên thiên
đường, trở thành người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng ngẩng đầu lên,
thấy khuôn mặt cô, lạnh nhạt, bình tĩnh, thờ ơ, mặc dù lúc ân ái với
anh, cô đều cắn môi dưới, khắc chế mình, chưa bao giờ chân chân chính
chính thẳng thắn thả lỏng mình với anh.
Thân thể của cô đón nhận thân thể của anh, nhưng cô lại chưa bao giờ để cho anh đi vào lòng của mình.
Anh rất sợ cảnh tượng tốt đẹp trong mơ đó bị phá vỡ.
Mỗi một lần, đều là từ thiên đường ngã vào địa ngục, hết lần này tới lần khác hành hạ lăng trì trái tim anh.
Anh không hiểu Hàn Thành Trì tốt hơn anh ở điểm nào mà khiến cho cô chung
tình như vậy, giống như anh không hiểu tại sao Cố Lan San lại tốt hơn
những người đàn bà khác của mình, khiến anh không bỏ được?
Anh
vẫn cho là anh sẽ lặng lẽ thừa nhận cô mang cho anh đau đớn, vẫn sẽ
chẳng hề để ý thương yêu cô, để cho cô sống hết cuộc đời này.
Nhưng là, thẳng đến một ngày kia, anh phát hiện bí mật của cô, anh nói ra bí
mật của mình, sau đó, hai người đối chọi gay gắt, cô thành công ép anh
điên lên, anh hoàn toàn mất khống chế, đập nát tất cả đồ có thể đập
trong nhà họ Liễu.
Nhưng anh chưa cảm thấy hả giận, anh cực kỳ
tức giận, giơ tay tát cho cô một cái. Anh nhớ rõ, thân thể gầy nhỏ của
cô giống như con diều đứt dây, ngã xuống một bên.
Thân thể của cô va phải gương trong phòng ngủ, sau đó nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.
Anh nghe tiếng vỡ kia, mới dần dần tỉnh lại. Anh nhìn cô, bước chân tập tễnh chạy về phía cô, mắt anh vằn đỏ nói với cô.
Anh nói cái gì với cô?
À, đúng, anh nói, Cố Lan San, lúc tôi yêu cô, cô nói cái gì sẽ là cái đó, còn khi tôi ghét cô, cô sẽ chẳng nhằm nhò gì cả!
Anh yêu cô, anh không tin cô không biết.
Chỉ là anh không biết mở miệng như thế nào.
Anh một mực nghĩ làm sao để nói với cô ba chữ “Tôi yêu em”, nhưng không nghĩ tới, anh lại nói ra lời như vậy.
Đó là lần cuối cùng của anh, cũng là lần đầu tiên anh nói với cô “Tôi yêu cô“.
Cái gì gọi là giết địch 800 tự hại một ngàn?
“Một lần kia” chính là như thế .
Thật ra thì sau “một lần kia”, anh biết, anh biết mình hoàn toàn không còn hy vọng với cô. . . . . .
Khi anh đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng chẳng yêu anh hơn. Anh cho cô một cái tát, cô sao có thể sẽ yêu anh chứ?
Một lần kia, anh đã chết lòng rồi.
Nhưng không, anh đã dùng em trai đang sống thực vật trong bệnh viện của cô,
lấy điểm yếu thiếu tiền của cô để uy hiếp, buộc chặt cô ở chung một chỗ
với mình.