Thịnh Thế trực tiếp cúp điện thoại. Hắn gọi cho Cố Lan San một cú điện thoại, thế nhưng máy của cô lại đang ở trong trạng thái tắt máy.
Khi anh và Cố Lan San học cấp Ba, có một lần anh gọi điện thoại cho cô, điên thoại di động của cô tắt máy.
Lúc đó là buổi tối mà anh và cô hẹn cùng nhau ăn cơm tối.
Anh lo lắng, cũng gọi rất nhiều người giúp anh đi tìm Cố Lan San.
Cho là cô xảy ra chuyện lớn gì.
Ai ngờ cuối cùng, cô lại từ trên xuống xe taxi, giống như là không có
chuyện gì, đi tới trước mặt anh, nói với anh: “Thập Nhị, rất xin lỗi,
kẹt xe, em đến chậm chút.”
Lúc này anh liền rống lên một câu với cô: “Cố Lan San, điện thoại di động của em là để trưng bày sao?”
Anh khi đó không giống như bây giờ, thường phát giận với cô. Cô nghe xong
những lời này thì lập tức sững sờ, qua hơn nửa ngày mới ngu ngơ lấy điện thoại di động ra từ trong túi mình, mở ra, mới le lưỡi một cái với anh, âm điệu mềm nhũn mang theo vài phần làm nũng:“Thập Nhị, anh đừng tức giận, điện thoại di động của em hết pin, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Sắc mặt của anh vẫn có chút khó coi, chỉ
là giọng nói mềm đi rất nhiều: “Buổi tối anh nói muốn đi đón em, em lại
nhất định tự mình tới! Tự mình tới, lại có chuyện như vậy, em không biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào hả!”
Cố Lan San chỉ cười với
anh, mặt mày cong cong, không có vẻ trêu tức thường ngày, lại nhiều hơn
một chút đáng yêu ngây thơ, âm điệu lộ ra một vẻ vỗ về dỗ dành: “Thập
Nhị, em hiểu biết rõ là anh quan tâm em, em bảo đảm là về sau sẽ không
bao giờ vô duyên vô cớ tắt điện thoại di động nữa, trừ phi là em gặp
phải nguy hiểm!”
Anh nhìn cô như vậy, có tức giận lớn hơn nữa cũng sẽ tản ra.
Cô vẫn cười ngọt ngào với anh như cũ, lộ ra vẻ trẻ con mà nói: “Thập Nhị,
nếu như có một ngày, anh gọi điện thoại cho em mà thấy em tắt máy, vậy
khẳng định là em sắp chết, anh nhất định phải chạy tới cứu em.”
Anh dắt tay của cô, mang theo cô đi vào trong phòng ăn, thuận tiện khiển trách cô: “Nói hươu nói vượn!”
”Thập Nhị, sao anh lại đần như vậy chứ! Anh nghe không hiểu ý của em sao? Em
nói, trừ phi em gặp chuyện rất nguy hiểm, sắp chết rồi, nếu không em
tuyệt đối sẽ không tắt máy lúc anh gọi tới!” Trên mặt Cố Lan San mang
theo nụ cười xán lạn, trong lời nói lại mang theo mấy phần khinh bỉ.
Anh nghe xong thì đáy lòng thoải mái, chỉ là không tiếng động nắm chặt lấy tay cô một cái.
Anh và cô cùng nhau vào phòng ăn, ngồi xuống, cô muốn sạc điện cho điện
thoại di động của mình. Trong lúc bất chợt, cô ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh, nói: “Thập Nhị, em nghiêm túc, nếu như lần sau anh gọi
tới mà em tắt máy, vậy khẳng định là em đã gặp nguy hiểm rồi, anh nhất
định phải tới cứu em.”
Anh giơ tay lên, xoa xoa đầu của cô, nói:“Trong đầu em hẳn là suy nghĩ lung tung rồi, ở bên cạnh anh, sao có thể
gặp nguy hiểm gì.”
”Thập Nhị, sao anh lại không hiểu phong tình
như vậy, em nói là nói thế.” Cố Lan San chép miệng, dáng vẻ không có
chút vui mừng.
Anh nhìn cô như vậy, trên mặt treo vẻ
nghiêm túc, bộ mặt phớt tỉnh mở miệng, giống như là nói ra lời cam kết:“San San, nếu như thật sự có ngày đó, anh nhất định sẽ cứu em.”
Cố Lan San nhếch môi, ha ha nở nụ cười: “Thập Nhị, anh thật tự đại, thế giới lớn như vậy, có lẽ anh cũng không tìm được!”
Lông mày Thịnh Thế nhăn lại, buồn cười nhìn theo cô. Một hồi lâu, hắn mới
nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt như nước: “San San, nếu thật sự có ngày
đó, thử một chút thì biết.”