Ngược lại Vương Giai Di giống như không có chuyện gì, tiếp tục lựa chọn quần áo, thỉnh thoảng cầm lên ánh mắt lóe lên, quan sát nét mặt Cố Lan San.
Nhưng mà, vẻ mặt Cố Lan San lại bình thản, trong tay vẫn như cũ xách theo bộ váy kia, nhìn về phía nhân viên bán hàng tươi cười lễ độ, lắc lắc cái mạc treo trên cái váy, hỏi: “Cho hỏi, có cây kéo hay không?”
Nhân viên bán hàng nhanh chóng xoay người đi lấy cây kéo, đưa cho Cố Lan San.
“Cảm ơn.” Cố Lan San nhận lấy cây kéo, vừa vặn nhìn thấy Vương Giai Di cầm lấy một cái váy thắt nút hồng nhạt, cô giẫm giày cao gót , đi đến trước mặt Vương Giai Di,, sau đó giơ tay lên, né khỏi cái váy trong tay Vương Giai Di, hướng về phía chỗ cái mạc kia, không chút chừng chờ răng rắc một kéo cắt xuống.
Vương Giai Di bị hành động bất thình lình của Cố Lan San dọa sửng sốt, đới đến sau khi cô hồi phục lại tinh thần, miệng thét một tiếng chói tai: “Cố Lan San, cô làm cái gì vậy?”
Cố Lan San cũng không để ý đến Vương Giai Di, chỉ là đi đến một bên treo quần áo trước mắt, cầm lấy mạc trên quần áo, không chút khách khí rắc rắc cắt xuống.
Cố Lan San một tay cắt, những cái mạc này thẳng tắp rơi trên mặt đất, cô cũng không cúi đầu cứ cắt.
Một phòng toàn người, cũng không hiểu rốt cuộc ý định của cô là gì, đều đã ngơ ngác đứng ở nơi đó, vậy mà không ái tiến lên nói một câu.
Sau khi Cố Lan San cắt toàn bộ quần áo bên trong cửa hàng, liền nhìn quanh một vòng, sao đó nhìn đến cái áo khoác lông chồn màu xanh vừa mới được Vương Giai Di mặc thử lên người kia, cô liền giẫm giày cao gót xuống, cong môi đỏ mọng đi đến phía sau cô ta, sau đó nâng kéo lên, hướng về phía cái mạc sau lưng Vương Giai Di, không chút chần chờ tiếp tục rắc rắc một kéo cắt xuống.
Cố Lan San thấy tất cả mạc đều không còn một cái, lúc này cô mới lập tức “bộp” đặt kéo lên quầy thu ngân, sau đó nhìn một phòng toàn người sững sờ nói với nhân viên bán hàng: “Sắp xếp lại những thứ tôi đã cắt bỏ mặt một chút, toàn bộ tính thiền.”
Sau khi Cố Lan San nói xong, liền móc chi phiếu từ trong túi ram sức lực vùa đủ vỗ lên bàn.
Lúc cô nói ra câu đó, cằm hơi hất lên, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng khí thế, lập tức làm khinh hãi mọi người trong phòng, những nhân viên bán hàng kia không dám thở mạnh một tiếng, mười phần ăn ý, vội vàng khom người nhặt lên những cái mạc kia.
Cố Lan San nhìn Vương Giai Di, ngoắc ngoắc môi, chỉ áo khoác trên người cô, gằn từng chữ nói: “Cô vương, hiện tại tôi đã mua cái áo khoác này, cô nên cởi ra rồi đúng hay không hả?”
Sắc mặt Vương Giai Di lúc trắng lúc xanh, tay cô ta xiết chặt thành nắm đấm, mấy lần giơ tay lên chỉ về phía mặt Cố Lan San.
Nhưng mà, hiển nhiên tĩnh nhẫn nại của Cố Lan San căn bản không tốt như vậy, cô trực tiếp xoay người cầm lấy cây kéo trên quầy, đi về phía Vương Giai Di, Vương Giai Di không biết Cố Lan San muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy hiện tại cô gái này, dường như sắp phát điên, cô ta nhìn thấy Cố Lan San giơ cây kéo về phía mình liền khẩn trương, hướng qua đây, cô ta vội vã lui về sau một bước, sau đó vội vàng trực tiếp cầm áo khoác cởi xuống, nhanh chóng ném vào trong ngực Cố Lan San: “Cho cô, co cho là tôi yêu thích cái áo khoác này a!”