Sau khi Cố Lan San tỉnh lại, đã 9h sáng ngày hôm sau.
Quần áo cô vẫn mặc, không biết đã bị Thịnh Thế cởi bỏ từ lúc nào. Người đàn ông cô yêu đang ngủ say sưa ở bên cô.
Cô giơ tay lên, dụi dụi con mắt, đáy lòng có chút không hiểu nổi rốt cuộc hôm qua mình ngủ từ bao giờ?
Cô lười biếng trở mình một cái, tay chạm tới một bọc giấy cứng rắn, cô liền mò ra, phát hiện là một bao tiền lì xì. Cô vui mừng hớn hở mở ra, phát hiện tiền bên trong không nhiều lắm, lại làm cho tim cô ấm áp.
Là có hai bao.
Một bao mở ra là 1314 đồng, một bao mở ra là 521 đồng.
Cố Lan San cười đem chút tiền lại nhét vào bao tiền lì xì, bỏ xuống dưới gối đầu, liền lăn trở về ngực Thịnh Thế, ngắm nghía dung nhan ngủ say của anh một hồi, Cố Lan San liền lại có chút mệt rả rời, cô nghĩ nhất định là do Thịnh Thế ngủ say lây sang cô, nàng liền ngấc đầu lên, nhẹ nhàng hôn chóp mũi anh, sau đó vùi ở trong ngực của hắn, tiếp tục ngủ.
Cố Lan San tỉnh lại lần nữa đã là 1h chiều rồi, Thịnh Thế đã dậy rồi, Cố Lan San từ giường bò dậy, đi lúc đi đánh răng, thấy Thịnh Thế đang trong phòng bếp mở ra Microwave, hâm cơm nóng.
Thịnh Thế nghe tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, cười cười, nói:
“Ngủ lâu như vậy, giống heo quá.”
Cố Lan San bĩu môi, nhìn chung quanh một chút, sau đó lấy một cái khăn lông trên giá, “pằng” ném về phía Thịnh Thế, liền quay eo thon nhỏ, chạy vào toilet.
Cố Lan San ngồi ở trên bồn cầu, vừa đi tiểu, vừa đánh răng, lúc thức dậy, bởi vì hơi vội, cảm thấy đầu hơi có chút quay cuồng.
Cố Lan San đứng ở trước gương, rửa sạch mặt, không biết có phải do ngủ quá lâu hay không, thế nhưng cô cảm giác da mình hôm nay cực kỳ thông suốt, trắng trắng nộn nộn, còn tỏa ra một tầng châu quang.
Cô soi gương cẩn thận, phát hiện da trên người tốt lắm, quả nhiên đẹp hơn mấy phần, liền tâm tình rất tốt ra khỏi toilet, thấy Thịnh Thế đã đem thức ăn nóng bày ở trên bàn, cô liền cười hì hì đi lên trước, lập tức ngồi vào ghế sa lon, cầm chiếc đũa, hào hứng bừng bừng ăn cơm.
Lúc đầu, khẩu vị tốt vô cùng, nhưng sau khi Cố Lan San ăn một chén nhỏ cơm, đã cảm thấy trong dạ dày thật no, thậm chí còn có hơi không thoải mái, liền đẩy chén, nhìn Thịnh Thế ăn.
Mồng một tháng giêng, là phải đi chúc tết , lúc Thịnh Thế cùng Cố Lan SAnăn cơm, còn muốn sau đó đi ra ngoài trông thấy bạn bè, nhưng ăn cơm xong, Cố Lan San liền nổi lên cơn lười, thế nào cũng không muốn chuyển động, cầm điều khiển TV, đổi kênh liên tục.
Thịnh Thế nào dám chọc vị thần tên Cố Lan San này, thấy cô không muốn động, anh cũng chỉ có thể cùng cô vùi ở trên ghế sa lon cùng xem TV, đến buổi tối ước chừng lúc 6h, Cố Lan San liền lại dựa vào lồng ngực Thịnh Thế ngủ thiếp đi.
Lúc Thịnh Thế ôm Cố Lan San len giường, Cố Lan San cũng có chút cảm giác, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Thịnh Thế, anh cười hôn cái trán của cô, nói:
“Đầu năm mồng một lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cẩn thận một năm em đều ngủ bất tỉnh.”
Cố Lan San uể oải, liền ý tứ cãi lại cũng không có, liền nhắm hai mắt lại, lật người, ôm chăn, ngủ.