Editor: Cà Rốt Hồng
Vương Giai Di đứng lên theo, nhìn bóng lưng bà Cố: “Bác, có phải bác vẫn còn giận con hay không?”
“Con biết con sai rồi, về sau con sẽ không như vậy nữa, bác không cần tức giận được không? Bác giúp con, cầu tình với ba con, để cho con về nhà, có được hay không?”
Bà Cố nghiêng đầu, nhìn Vương Giai Di một cái, không nói gì, chỉ là bên môi chứa một nụ cười yếu ớt, giống như là giễu cợt, hừ nhẹ một tiếng, liền bước lên cầu thang lên lầu.
. . .
. . .
Cố Lan San vẫn cảm thấy tinh thần của mình không được tốt, cô nghĩ có thể là do lạnh, thân thể lười biếng, chỗ nào cũng không muốn đi, hơn nữa cũng không thèm ăn, liên tục mấy ngày đều là như thế, Thịnh Thế cảm thấy có chút không bình thường, muốn dẫn cô đi bệnh viện xem một chút.
Cố Lan San lười biếng ôm gối đầu, lật người ở trên giường, nói: “Không muốn đi, đầu năm mà dẫn em đi bệnh viện, vậy chẳng phải một năm em đều đi bệnh viện à?”
“Ở đâu ra luận điệu sai lầm này?” Thịnh Thế xì mũi cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Cố Lan San, xách cô từ trên giường lên, giơ tay lên, sờ sờ trán của cô, thấy không phát sốt, có chút yên lòng: “Nhanh mặc quần áo, đi khám xem rốt cuộc bị làm sao? Bệnh ít sớm trị, tránh càng về sau, em càng chịu tội nhiều hơn. Hơn nữa chúng ta mấy ngày rồi không có ra cửa, sang năm mới, mỗi ngày ở chỗ này ăn cái gì, đi ra ngoài ăn ngon một chút. . . . . .”
Cố Lan San không để ý tới Thịnh Thế, quay đầu, xem ti vi, trông thấy bên trong đang chiếu quảng cáo, là một nhản hiệu ô mai mới ra.
Cố Lan San cảm thấy trong miệng có chút chua, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, rất muốn ăn, liền ồm ồm cắt đứt lời nói dài dòng của Thịnh Thế: “Nhị Thập, em muốn ăn ô mai.”
“Ô mai cũng không phải là thuốc viên, có thể chữa bệnh, có thể ăn no sao?” Giọng nói của Thịnh Thế có chút trầm xuống.
“Em chính là muốn ăn ô mai, nó có thể chữa bệnh, có thể ăn no!”
Cố Lan San kêu gào như vậy, càng thêm muốn ăn, thèm đến khóe miệng cũng sắp chảy ra nước miếng, thấy Thịnh Thế đứng trước mặt, bộ dạng thờ ơ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức đen lại, cô giơ tay lên hung hăng ngắt thịt bên hông Thịnh Thế một cái: “Em muốn ăn ô mai, ô mai, ô mai!”
Một giây trước Cố Lan San sức mạnh tràn đầy, rất mạnh mẽ hăng say, nhưng lúc gào lên tiếng thứ ba, vốn đang êm đẹp cô cũng không biết bị làm sao, cảm thấy tâm tình mình giống như không cách nào khống chế, bỗng cảm thấy rất uất ức, đáy mắt nháy mắt liền nổi lên nước mắt, nhìn Thịnh Thế, bộp bộp bộp rơi xuống.
Thịnh Thế cảm thấy mấy ngày nay tính tình Cố Lan San thật là càng ngày càng khó nắm bắt, chỉ cần có một số việc anh không theo cô, động một tí là cô trở mặt, sau đó mím môi không để ý tới anh, mỗi lần anh phải dụ dỗ hơn nửa ngày, mới có thể dụ được, ai ngờ, hôm nay anh chỉ mới vừa phản bác cô hai câu, cô liền rơi nước mắt lộp độp rồi.