“Ừ, ông ấy nói muốn em đi làm ở công ty ông ây. . . . . .”
Cố Lan San vừa nói nói phân nửa, liền dừng lại, sau đó trong nháy mắt chợt hiểu tới đây, vừa rồi người đàn ông này hôn triền miên cũng là muốn thăm dò tin tức từ miệng cô đây mà, trong nháy mắt, sắc mặt liền lạnh xuống, sau đó tức giận giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế, miệng hung hăng mắng một câu:
“Nhị Thập, anh cút ngay cho em!”
Thật ra thì tính khí của Cố Lan San cũng không có lớn như vậy, Thịnh Thế cũng thật không làm gì đặc biệt quá phận cả, nhưng mà gần đây cảm xúc của cô giống như là bị phóng đại, cô cũng không biết vì sao a, một chút chuyện nhỏ cũng có khiến tình cảm của cô thay đổi!
Đợi đến khi cô mắng Thịnh Thế cút, đáy lòng Cô Lan San liền hơi hối hận , có chút không yên lòng nâng mắt, nhìn Thịnh Thế.
Ai ngờ Thịnh Thế căn bản giống như là không có chuyện gì, sờ sờ cái mũi của mình, toét miệng, hướng về phía cô, vui vẻ cười nói:
“Sở Sở, em muốn đổi công tác hả? Vậy em tới công ty anh đi, em chắc chắn là thích, anh sẽ đem chức chủ tịch cho em làm, anh làm phụ tá cho em. Em xem thế nào a. . . . . .”
“. . . . . .”
Trong nháy mắt Cố Lan San trầm mặc, cô nghĩ, có lẽ vừa rồi là cô suy nghĩ nhiều, người trước mặt này da mặt mười phần dày không phải sao, cô đã mắng bảo anh cút, anh lại vẫn có thể vui mừng cười như thế.
Cố Lan San không nhịn được có chút buồn bực, cảm giác mình mới vừa lo lắng có chút thừa, sau đó liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang cười hề hề, liền giòn giã mắng một câu:
“Nhị Thập, anh thật không biết xấu hổ!”
“Anh cần mặt mũi làm gì, anh cần em là đủ rồi! (*)” Thịnh Thế nói khoác mà không biết ngượng nhận lấy lời mắng, sau đó ôm hông cô, tiếp tục tò mò hỏi: “Sở Sở, em thật muốn đổi công tác hả? Anh chỉ hy vọng ngươi đổi sớm, công ty rách nát đó có gì tốt, em xem công ty anh thật tốt a, em không muốn làm chủ tịch, em làm phụ tá cũng có thể a. . . . . .”
(*): Câu chơi chữ đấy ạ. LS mắng TT là không cần mặt mũi (=không biết xấu hổ). TT đáp lại như thế.
“Nhị Thập, tốt lắm, không lộn xộn.” Cố Lan San lên tiếng cắt đứt lời Thịnh Thế , sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh nói: “Em có việc muốn nói với anh .”
Thịnh Thế thấy nét mặt Cố Lan San nghiêm túc, cũng đi theo lập tức nghiêm túc.
Mấy ngày nay Cố Lan San luôn nghĩ đến mình trong lúc bất chợt có thêm 1 người cha, thật ra thì có lẽ trước khi gặp Sở Bằng, cô đã cảm thấy người đàn ông này cho nàng cảm giác cực kỳ thân thiết, cô chỉ cho rằng tổng giám đốc Bắc Dương có chút kì quái thôi, nhưng sự thật chứng minh, thật ra thì tất cả đều máu mủ ruột rà đang tác quái.
Đó là cha ruột của cô.
Ban cho cô sinh mạng, cho nàng máu tươi!
Giữa bọn họ có không cách nào cắt bỏ liên hệ!
Hơn nữa vừa rồi nàng ở dưới lầu gặp Sở Bằng, những lời đó ông nói với cô, bây giờ còn đang quanh quẩn bên tai cô, rõ ràng bên tai, rõ ràng và thành khẩn như thế.
Ông nói: Lan San, ba hiểu rõ con có thể thật không thể lập tức tiếp thụ nổi tin tức này, cho nên mấy ngày nay, ba đều không có quấy rầy con, để cho con yên lặng suy nghĩ một chút. Ba không biết rốt cuộc đáy lòng con quyết định như thế nào. Nhưng mà ba lại muốn nói với con, con là con gái ba.